Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 855

Ngao !
Tiếng gào thét của Số Tư khiến Minh Thế Nhân thấy màng nhĩ đau đớn không thôi, không thể không bịt tai lại nhìn về phía Số Tư. Rõ ràng nó đã bị trọng thương mà vẫn có thể phát ra âm công vang dội như vậy.
Hung thú… thật sự là thiên địch của con người sao? Minh Thế Nhân nhớ lại lời nam tử trung niên nói trước khi chết. Sau khi đạt tới cửu diệp, nhân loại sẽ trở thành thức ăn ngon nhất trong mắt hung thú.
Vậy Cùng Kỳ thì sao?
Trong lúc hắn còn đang suy tư thì Số Tư đã nhào về phía Tiểu Cùng Kỳ.
“Tiểu tổ tông, ngươi đúng là phiền toái!”
Minh Thế Nhân vừa định lao xuống đã thấy Tiểu Cùng Kỳ không hề sợ hãi lao vào Số Tư, hung hăng cắn vào cánh nó.
Số Tư không kịp phản ứng trước con thú nhỏ mà lại nhanh như chớp này, nó kêu thảm một tiếng, điên cuồng vỗ cánh khiến Tiểu Cùng Kỳ bị hất văng ra xa.
“Đủ ác nha… Hoá ra tao đã xem thường mày.” Minh Thế Nhân kinh hãi thốt lên.
Gâu gâu gâu! Tiểu Cùng Kỳ cúi thấp đầu, gầm gừ sủa.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Không biết nghe lời, xem ra vẫn phải thuần phục lại.”
Hắn không do dự nữa, từ trên không vọt xuống, thực vật dưới mặt đất nhanh chóng sinh trưởng, năng lượng nguyên khí phát tiết ra, Ly Biệt Câu trong tay không ngừng lấp loé hàn mang.
Phanh phanh phanh!
Số Tư bị mất một bên cánh không thể bay được, không có cách nào ứng phó với Minh Thế Nhân, toàn thân nó đẫm máu chỉ có thể lăn lộn dưới đất.
Minh Thế Nhân không ngừng dùng cương nhận và Ly Biệt Câu cắt chém khắp người nó suốt nửa canh giờ, Số Tư mất máu quá nhiều, rốt cuộc cũng sụp đổ, nằm thoi thóp dưới đất.
Với tu vi bát diệp của Minh Thế Nhân mà phải chém suốt nửa giờ mới hạ gục được Số Tư thì có thể hiểu nam tử trung niên của hồng liên giới đã phải đánh đổi bao nhiêu mới làm trọng thương được nó.
“Nguy hiểm thật.” Minh Thế Nhân thở phào. “Tiểu Cùng Kỳ, cắn nó!”
Gâu gâu gâu!
Tiểu Cùng Kỳ trời sinh đã là một loài hung thú có lực chiến đấu hung hãn, nó rất am hiểu trong việc tìm nhược điểm đối phương. Vừa nhào tới Tiểu Cùng Kỳ đã ngoạm một phát vào trái tim Số Tư.
Một viên hồng tinh toả quang mang nhàn nhạt bị Tiểu Cùng Kỳ lôi ra. Số Tư ngay lập tức trút hơi thở cuối cùng. Tiểu Cùng Kỳ ngậm viên hồng tinh chạy đến bên người Minh Thế Nhân, giơ hai chân trước lên, đuôi phe phẩy.
“Đây là…” Minh Thế Nhân cầm lấy viên hồng tinh. “Số Tư Chi Tâm?”
Không ngờ trái tim của con quái vật khổng lồ này cũng chỉ to bằng nắm đấm, lại còn toả sáng như dạ minh châu. Nhặt được của hời, trong lòng Minh Thế Nhân cảm thấy sảng khoái vô cùng.
[Ting ! đánh giết hung thú Số Tư, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
Lục Châu lại mở mắt ra lần nữa.
Với ba ngàn điểm thưởng, hung thú bị giết có tu vi ngang ngửa với Man điểu. Bát diệp rất khó có thể chiến thắng nó. Chẳng lẽ Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đã đột phá cửu diệp rồi?
Lục Châu rời khỏi Đông Các, đi đến Nam Các.
Thấy Tư Vô Nhai đang vùi đầu nghiên cứu trong phòng, Lục Châu nhẹ giọng ho khan một tiếng. Tư Vô Nhai giật nảy mình quay đầu lại, phát hiện sư phụ đến bèn vội vàng khom người: “Sư phụ, người tìm đồ nhi?”
“Tiến độ nghiên cứu Thiên Toa thế nào rồi?” Lục Châu hỏi.
“Hồi sư phụ, hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp chữa trị Thiên Toa, chúng ta chưa đủ năng lực chế tạo ra nó. Huống hồ tu vi của đồ nhi…”
Nói tới đây, Tư Vô Nhai cũng thấy hơi xấu hổ. Tại Ma Thiên Các mà chỉ có tu vi thất diệp, thậm chí còn không trùng tu khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
“Không sao.” Lục Châu biết loại đồ vật này phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực để nghiên cứu mới ra thành quả.
“Sư phụ, đồ nhi có hai việc cần báo cáo.”
“Nói đi.”
“Hôm qua người của Bồng Lai Môn đã trở về Bồng Lai đảo. Giang Ái Kiếm từ Lương Châu trở về, lúc đi ngang Ma Thiên Các đã ghé qua trả Ma Kiếm lại cho người.”
Tư Vô Nhai lôi từ trong góc phòng ra thanh Ma Kiếm dâng lên cho Lục Châu. “Thanh kiếm này luôn xao động bất an, Giang Ái Kiếm không khống chế được nó nên đành đứt ruột đứt gan trả lại cho người.”
Lục Châu nhìn thanh Ma Kiếm. “Vật này đến từ Kiếm Khư lăng mộ, là thanh Ma Kiếm bảo vệ thiên tài kiếm đạo Cung Nguyên Đô. Giang Ái Kiếm yêu kiếm như mạng, sao có thể cam lòng trả lại?”
“Có lẽ thanh Ma Kiếm này có gì đó quỷ dị.” Tư Vô Nhai đáp.
“Nói chuyện thứ hai.”
“Hôm trước Chư Thiên Nguyên đã trở về Cổ Thánh Giáo. Ngày hôm qua ông ta gửi phi thư nói là hai ngày sau sẽ quay lại viếng thăm Ma Thiên Các.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Cổ Thánh Giáo đã không còn nội loạn, hắn không muốn rời xa nhi tử, mặc kệ hắn đi.”
Tư Vô Nhai cũng cười không nói.
Về đến Đông Các.
Lục Châu nhìn thanh Ma Kiếm nằm trên bàn, thầm nghĩ gia hoả Giang Ái Kiếm không nói rõ nguyên nhân trả lại. Một người yêu kiếm như hắn mà lại từ bỏ Ma Kiếm thì hoặc là thanh kiếm này rất rác rưởi, hoặc là nó mang lại phiền toái cực lớn.
Lục Châu nâng tay, nguyên khí thành cương rơi vào Ma Kiếm, thanh kiếm lập tức ông ông rung động. Lục Châu chú ý thấy trên thân kiếm có một vết chém nông.
“Giang Ái Kiếm đã từng chém nó?” Lục Châu âm thầm kinh ngạc.
Ông !
Ma Kiếm đột nhiên mất khống chế bay lên không trung, công kích về phía Lục Châu.
Lục Châu là cửu diệp, Ma Kiếm đương nhiên không làm gì được hắn. Nhìn thanh Ma Kiếm không ngừng cắt chém cương khí hộ thể trên người mình, Lục Châu nghi hoặc không rõ. Vũ khí không thể có ý thức tự chủ, chẳng lẽ có người khác đang điều khiển nó?
Sau khi cắt chém cương khí hộ thể chục lần không thành công, Ma Kiếm rơi xuống đất, không còn động tĩnh.
Đây chính là nguyên nhân Giang Ái Kiếm vứt bỏ nó?
Lục Châu thu hồi cương khí hộ thể, khẽ phất tay. Ma Kiếm bay vào lòng bàn tay hắn.
[Ting ! thu hoạch vũ khí Ám Dạ, năng lượng phù văn không đủ, không thể chữa trị.].
Nhớ lại cảnh tượng trong Kiếm Khư lăng mộ, Lục Châu nghi hoặc nói: “Hắc sắc phù văn?”
Thôi, đã không thể chữa trị thì chém nó luôn vậy. Bàn tay Lục Châu khẽ nhấc, Vị Danh Kiếm xuất hiện. Cảm nhận được sự tồn tại của Vị Danh Kiếm, Ma Kiếm lại ông ông rung động muốn công kích.
Lục Châu huy động Vị Danh Kiếm chém mạnh xuống. Ầm! Ma Kiếm rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận