Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1999: Đường xuống hoàng tuyền

“Kia là cái gì?”
Tiểu Diên Nhi tinh mắt nhìn thấy một vết cắt không gian nằm giữa hai toà sơn phong.
Đạo đồng nói: “Không gian chi trận.”
Đúng lúc này, trong cánh rừng bên trái xuất hiện một con Biên Bức - dơi khổng lồ, sải cánh của nó dài tới trăm trượng, hai mắt đỏ quạch, móng vuốt sắc bén toả ra quang mang.
“Biên Bức.” Đạo đồng nói.
“Ngươi từng tới nơi này?”
Hải Loa hỏi.
Đạo đồng theo bản năng gật đầu: “Từng tới rất nhiều lần.”
“Cái gì?”
“À… ta từng tới trong mộng ấy.” Đạo đồng lúng túng nói.
“Ngươi có thể đáng tin cậy một chút không vậy? Toàn ăn nói bừa bãi!” Tiểu Diên Nhi cạn lời nhìn hắn.
Con Biên Bức khổng lồ bay xuyên qua vết nứt không gian. Xoẹt. Nó biến mất không còn bóng dáng.
“Thái Huyền Sơn nhìn có vẻ gần nhưng kỳ thực vô cùng xa xôi. Tám ngọn sơn phong xung quanh đều có đại trận thủ hộ.” Nói xong đạo đồng lại nhìn Tiểu Diên Nhi, chốt hạ một câu. “Tin tức đáng tin cậy đó.”
“Cùng lên.” Lục Châu đạp không bay tới, đám người gật đầu theo sát phía sau.
Sau một chốc, đám người đã bay tới vết nứt không gian.
Đạo đồng hỏi: “Thật sự muốn đi vào?”
“Nếu ngươi sợ hãi thì đứng chờ ở bên ngoài cũng được.” Lục Châu nói.
Đạo đồng nghiêm mặt đáp, “Ta mà sợ gì?” Hắn quay đầu nghiêm túc dặn dò Tiểu Diên Nhi và Hải Loa: “Lát nữa đừng đi lung tung, theo sát phía sau ta là được.”
Lần này hai nàng ngoan ngoãn không lên tiếng phản đối, cũng bởi hai nàng đã phát hiện ra đạo đồng có kiến thức phong phú này hẳn là thủ đoạn cũng rất bất phàm.
Lục Châu tiến vào vết nứt không gian, đám người lục tục theo sau.
Bên tai truyền đến tiếng ông ông rung động, trong không trung ngập tràn những ký tự màu vàng óng.
Đạo đồng nói: “Đại phạn âm cổ trận của Phật gia… mọi người điều chuyển nguyên khí, ý tại đan điền, thủ vững bản tâm.”
Nhìn cách hắn thành thạo ứng phó với cổ trận, rõ ràng đã đến nơi này không ít lần.
Lục Châu và Huyền Dặc đế quân đã nhìn ra… Mà Huyền Dặc đế quân cũng không phải người đần độn, từ thái độ đối xử với hai nha đầu và khí tức hùng hồn thỉnh thoảng lại phát tán từ người đạo đồng, Huyền Dặc đế quân đã đoán được một số chuyện.
Lão sư không vạch trần, vậy hắn cũng vui vẻ phối hợp là được.
Ông !
Không gian bốn phía đột nhiên biến thành u ám như con đường đi xuống hoàng tuyền, hai bên lúc nào cũng có thể xuất hiện âm hồn quỷ sai. Giữa rừng tràn ngập sương mù xám xịt âm trầm, mà đám ký tự phiêu phù trên không trung thì không ngừng phát ra phạn âm.
“Càng đi về phía trước, phạn âm càng nặng. Đừng phân tâm!” Đạo đồng quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, trầm giọng nói.
Hai người nghi hoặc nhìn hắn, trên đầu hiện ra vô số dấu chấm hỏi.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói: “Ta biết là nguy hiểm rồi, ta đang đi theo sau nà, không cần làm quá lên như vậy.”
Đạo đồng cạn lời.
Vì sao hai nha đầu này lại tỉnh bơ như không bị hoàn cảnh xung quanh tác động?
Lục Châu vừa đi vừa giải thích: “Hải Loa tinh thông âm luật, hiểu rõ về âm thanh vượt xa người khác. Phạn âm lọt vào tai nàng cũng giống như tiếng đàn mỹ diệu du dương mà thôi.”
Hải Loa gật đầu, cười hì hì nói: “Phạn âm nghe rất thú vị đó.”
“Còn Tiểu Diên Nhi tu hành Thái Thanh Ngọc Giản, pháp quyết này có thể khu trừ bất kỳ loại huyễn tượng và huyễn âm nào.”
Huyền Dặc đế quân cũng cười bổ sung: “Quan trọng nhất là các nàng có hạt giống Thái Hư, là thứ có thể khắc chế phạn âm.”
Đạo đồng: cạn lời.
Vì không muốn mất mặt, đạo đồng bèn nghiêm túc đáp: “Ta biết rồi.”
“Diên Nhi, bên trái cách ba trăm mét là trận nhãn, xử lý một chút.” Lục Châu nói.
“Được!” Tiểu Diên Nhi hứng thú bừng bừng bay ra ngoài.
Đạo đồng kinh ngạc hô lên: “Không được!” Nhưng đã muộn.
Đi trên con đường “xuống hoàng tuyền” này đã rất khó khăn rồi, còn muốn nha đầu xử lý trận nhãn? Hắn thân là Đại Đế còn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm đây.
Lục Châu không để ý tới đạo đồng, cũng không định nói cho hắn biết mỗi người đều nhìn thấy một loại không gian khác nhau.
Tiểu Diên Nhi bay qua rừng cây, nhìn thấy dưới đất có một vòng tròn toả quang mang… Mà trong mắt đạo đồng thì phía trên vòng tròn có một bức tượng thần cực kỳ đáng sợ và hung tàn đang tản ra khí tức nguy hiểm.
Oanh!
Tiểu Diên Nhi đạp một cước, trận nhãn biến mất.
Ánh mắt đạo đồng trở nên phức tạp: “Tượng thần biến mất rồi?”
Lục Châu tiếp tục nói: “Bên phải ba trăm mét.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi lại xuyên toa trong rừng rậm.
Ông !
Đạo đồng bỗng nhiên ù tai. Huyền Dặc đế quân dừng bước, sắc mặt có vẻ quái dị. Trên không trung có chi chít ấn phù đang lượn vòng tấn công.
“Hải Loa!”
Đạo đồng theo bản năng xoay người, gọi ra một lồng ánh sáng bao phủ hai người, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi trên không trung.
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi như tinh linh, Phạm Thiên Lăng du tẩu như hồng long không ngừng xuyên qua đám kim sắc tự phù.
Nàng không hề bị phạn âm ảnh hưởng, đến chỗ trận nhãn đánh ra một chiêu, phá hủy nó.
Oanh!
Khi hai trận nhãn biến mất, mê vụ trong rừng ít đi một nửa.
“Sư phụ, Biên Bức đến rồi!”
Tiểu Diên Nhi đạp không bay về, lơ lửng trước mặt mọi người.
Lục Châu phất tay áo vung ra mấy đạo chưởng ấn, đống phạn âm đầy trời bị đánh bay.
Đạo đồng tán thưởng nói: “Thủ đoạn thật hay.”
Trên không trung, con Biên Bức khổng lồ bay tới, hai mắt nó phát sáng trong không gian mờ mịt như hai viên dạ minh châu. Nó há miệng nói tiếng người:
“Nhân loại không được đến gần!”
Lục Châu hừ lạnh nói: “Chỉ là một con thú hoàng cũng dám ngăn trở đường lão phu?”
“Ta… không có bản sự đó, chỉ muốn nhắc nhở các ngươi đừng tự tìm đường chết…” Giọng nói của Biên Bức lanh lảnh đến chói tai.
“Cút đi.” Lục Châu âm trầm nói, “Trước khi lão phu chưa đổi ý.”
Biên Bức lập tức vỗ cánh quay đầu bay đi mất.
Đạo đồng kỳ quái nói: “Sao con Biên Bức này lại sợ lão tiên sinh như vậy nhỉ? Thật là kỳ quái.”
Lục Châu khoanh tay đi tới, đám người theo ở phía sau. Khi bọn hắn đi ra khỏi trận nhãn, phía trước lại xuất hiện vết nứt không gian.
“Là lối ra.” Huyền Dặc đế quân mừng rỡ nói.
Lục Châu lắc đầu: “Không phải lối ra, mà là lối vào cổ trận khác.”
“Đúng vậy, cổ trận nơi này kết nối với nhau.” Đạo đồng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận