Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 739

Con người rất kỳ quái… ngươi càng như thế, hắn càng cảm thấy ngươi đang nói láo!
Tên phó tướng kia cười ha hả nói: “Bị ta vạch trần nên thẹn quá hoá giận? Tướng quân, thuộc hạ thỉnh cầu được chiến một trận.”
“Đi đi! Tốc chiến tốc thắng.”
“Mạt tướng tuân lệnh!” Nói xong, hắn cưỡi ngựa phi nhanh tới trước.
Tư Vô Nhai lắc đầu, bất đắc dĩ đứng sang một bên. Hắn đã cố gắng hết sức để đàm phán.
Lục Châu đương nhiên có thể tự mình xuất thủ, nhưng vấn đề là nếu đối phương có trăm vạn đại quân thì hắn làm sao giết sạch được? Lực lượng phi phàm tiêu hao quá nhiều không có điểm nào tốt, kế thượng sách vẫn là muốn bắt giặc phải bắt vua trước, binh pháp từ xưa đến nay đều là như thế.
Cưỡi ngựa được nửa đường, tên phó tướng đột nhiên điểm mũi chân trên lưng ngựa, tung người bay lên không trung, nghênh tiếp Minh Thế Nhân đang bay tới.
Ông! Minh Thế Nhân gọi ra pháp thân, toà kim liên nhị diệp xuất hiện giữa không trung.
Thấy pháp thân nhị diệp của đối phương, tên phó tướng lạnh lùng nói: “Chỉ có thế? Ta dùng một chiêu đã giết được ngươi!”
Song chưởng hắn chập lại, một đạo cương ấn hình chiếc búa bổ về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân được pháp thân gia tốc, tay nắm chặt Ly Biệt Câu không lùi mà tiến, chém ngang cương ấn hình chiếc búa toả kim quang kia.
Tạp La Nhĩ nói: “Đừng khinh địch!”
Tên phó tướng hiểu ý, trầm giọng nói với Minh Thế Nhân: “Ngươi cho rằng ngươi che giấu tu vi ta sẽ không nhìn ra? Đi chết đi !”
Cây búa bỗng nhiên to lên gấp ba.
Trên tay tên phó tướng xuất hiện một chân của Lang Vương, pháp thân Lang Vương đã cùng hắn hoà làm một thể!
Không có kim liên.
Minh Thế Nhân cả kinh, tiếp tục huy động Ly Biệt Câu trong tay.
“Tứ sư huynh!”
“Tứ tiên sinh!”
Ầm! Ly Biệt Câu chém ngang thân cây búa, cây búa cũng bổ về phía pháp thân của Minh Thế Nhân.
Xoẹt!
Thanh âm thanh thuý vang lên. Là ai chém trúng ai?
Hai người lướt qua nhau, một chiêu phân thắng bại.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào hai thân ảnh, nơm nớp chờ đợi kết quả. Rốt cuộc là ai thắng?
Minh Thế Nhân đứng yên không nhúc nhích, vẫn đưa lưng về phía tên phó tướng Nhu Lợi.
Tên phó tướng xoay người lại cười ha hả. “Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi thắng ta? Thật là buồn cười!”
Hắn thu lại pháp thân Lang Vương, xoay người bỏ đi.
“Tứ sư huynh !”
Khi Tư Vô Nhai vừa định ra tay cứu viện thì tên phó tướng Nhu Lợi mới đi được hai bước… bỗng nghe tiếng răng rắc vang lên bên tai! Khôi giáp trên thân hắn vỡ nát rơi xuống đất.
Hả?
Một tia máu tươi phun ra.
“Ngươi !” Tên phó tướng nâng tay chỉ về phía Minh Thế Nhân, hai mắt trợn trừng.
Minh Thế Nhân lúc này mới nâng ống tay áo lên khẽ chà lau Ly Biệt Câu, từ vị trí của phó tướng Nhu Lợi đang ngã xuống có thể nhìn thấy trong tay áo Minh Thế Nhân có một toà kim liên cỡ nhỏ.
Bởi vì bị chủ nhân áp chế, toà kim liên chỉ loé lên một cái rồi biến mất, không thể phán đoán độ cao, không thấy rõ ràng số liên diệp… Nhưng có thể khẳng định là từ lục diệp trở lên.
Chữ “ngươi” vừa thốt ra, máu tươi dâng lên đầy cổ họng hắn… hắn ngã ầm xuống đất!
Không còn hơi thở.
Minh Thế Nhân lau Ly Biệt Câu sạch sẽ rồi ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Người kế tiếp.”
“Trác Lực!” Tạp La Nhĩ trầm giọng gọi.
Đáng tiếc… tên phó tướng kia đã nằm im dưới đất không hề nhúc nhích, hoàn toàn tử vong.
Máu tươi từ bụng hắn tràn ra ướt đẫm một mảnh. Màu đỏ chói mắt đã đủ chứng minh vị phó tướng dũng mãnh thiện chiến đầy kinh nghiệm sa trường này đã bị người ta dùng một chiêu mổ bụng.
Đúng vậy, chỉ có một chiêu.
Ba tên phó tướng còn lại nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt bốc hoả.
Đám người Ma Thiên Các vừa rồi còn lo lắng, bây giờ đã yên lòng lại.
“Tứ sư huynh thật lợi hại!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay.
Hải Loa nói hùa theo: “Ta còn tưởng là tứ sư huynh hẻo rồi… Hù chết ta.”
Minh Thế Nhân đầu đầy nghi hoặc.
Lời này nghe cứ kỳ kỳ thế nào, tiểu sư muội bị cửu sư muội dạy hư rồi nha!
Phan Ly Thiên nói: “Kỳ thực lão hủ đã sớm nhìn ra Minh Thế Nhân sẽ thắng.”
Lãnh La cũng nói: “Trường giang sóng sau đè sóng trước. Ngươi và ta đều đã già rồi! Thế hệ trẻ sớm muộn gì cũng vượt mặt chúng ta thôi.”
Lần này hai người không tranh cãi, hiếm hoi có một lần đạt thành nhất trí, khẽ gật gù.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nhìn bóng lưng Minh Thế Nhân. Nghiệt đồ này lại tiến bộ rồi.
Một chiêu vừa rồi tưởng như đơn giản nhưng kỳ thực hung hiểm vô cùng. Với tính cách của Minh Thế Nhân, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc. Chỉ cần không cẩn thận một chút cũng có thể mất mạng như chơi.
Nói cách khác, Minh Thế Nhân nắm chắc có thể chiến thắng đối thủ.
Cũng có nghĩa là, Minh Thế Nhân rất có khả năng đã tiến vào thất diệp.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Đồ đệ mà lão phu ghét nhất khi vừa mới xuyên không tới, nay lại càng lúc càng hợp ý lão phu.
Một ngàn điểm công đức nhẹ nhõm thu vào tay.
Minh Thế Nhân hăng hái nhìn ba tên phó tướng còn lại: “Một người nữa bước ra đây. Còn chờ gì nữa?”
“Mạt tướng xin chiến!”
“Mạt tướng xin chiến!”
“Mạt tướng xin chiến!”
Ba tên phó tướng đồng loạt chắp tay nói. Tạp La Nhĩ dò xét nhìn Minh Thế Nhân rồi nói: “Lui ra.”
“Tướng quân?”
“Ta bảo các ngươi lui ra!”
Ba tên phó tướng đành thở dài, hậm hực lui về.
Tạp La Nhĩ cưỡi ngựa tiến lên phía trước, hờ hững nhìn thi thể Trác Lực dưới đất rồi hạ lệnh:
“Đưa hắn về, dùng lễ nghi cao nhất của Nhu Lợi để hậu táng.”
“Vâng!”
“Khoan đã.” Minh Thế Nhân đột nhiên đưa tay ngăn lại.
“Ngươi muốn ngăn cản?” Tạp La Nhĩ hỏi.
“Không có không có…” Minh Thế Nhân xua tay. “Ý của ta là không cần thiết phải mang xác hắn về lúc này… đợi lát nữa có thêm mấy bộ thi thể rồi mang đi luôn một lần cho tiện.”
Tạp La Nhĩ nhíu mày.
Trực giác nói với hắn, người thanh niên trước mặt này còn khó đối phó hơn cả Tư Vô Nhai.
Có lẽ do đã giằng co với Tư Vô Nhai quá lâu nên Tạp La Nhĩ cũng quen thuộc với sáo lộ của Tư Vô Nhai. Nhưng người thanh niên này thật nằm ngoài dự đoán, làm hắn cảm thấy rất phiền chán.
Nhưng hắn không thể hiện ra mặt mà chỉ nói: “Chỉ bằng ngươi?”
“À không… rác rưởi như ta không có bản sự này…” Minh Thế Nhân chỉ tay về phía hậu phương.
Nơi đó chính là vị trí Lục Châu đang đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận