Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1346

Lục Ly cau mày quan sát. Dưới ánh nắng rạng rỡ, hắn có thể nhìn thấy bên dưới mặt nước có một hắc ảnh khổng lồ như một ngọn núi đang di chuyển.
Trong lòng cả kinh, Lục Ly vội vàng nói: “Nhanh, bảo Đương Khang bay cao lên!”
“Nha.”
Chư Hồng Cộng cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, lập tức ra hiệu cho Đương Khang bay vút lên cao, tiến vào trong mây mù.
“Đừng xua tan sương mù, cứ chậm rãi bay trong mây thôi. Một khi bị phát hiện sẽ nguy hiểm vô cùng.” Lục Ly nói.
“Lão Lục, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hải thú chi vương.” Lục Ly đáp.
“Lại là hải thú chi vương? Hay là để ta xuống dưới đánh giết nó, lấy Mệnh Cách Chi Tâm?”
“Không.”
Lục Ly đáp chắc nịch, “Ngươi hiểu biết quá ít về hải thú. Lúc trước ta có năm Mệnh Cách, nhận mệnh lệnh của Hắc Tháp đến Vô Tận Hải đánh giết hải thú chi vương. Ngươi có biết vì sao ta phải giết nó không?”
“Ta không hỏi vì sao, cho ông tức chết luôn.” Chư Hồng Cộng ngúng nguẩy.
Lục Ly mặc kệ hắn, tiếp tục nói:
“Đó là bởi vì hải thú chi vương có năng lực thống trị. Cách một đoạn thời gian, hải thú chi vương sẽ dẫn đầu một đoàn hải thú cường đại đi tập kích thành trì của nhân loại. Vì bảo vệ nơi nuôi nhốt được an toàn, Hắc Tháp sẽ đánh giết nó.”
“Vậy tại sao không phái người mạnh hơn?” Chư Hồng Cộng khó hiểu hỏi.
“Tám Mệnh Cách là thẩm phán giả, trên nữa chính là trưởng lão, địa vị của bọn họ rất cao, không dễ dàng đi mạo hiểm. Trừ phi ta chết, bọn họ mới phái người khác đến để đảm bảo hải thú chi vương không thể tiếp tục tấn công.”
“Vậy sao lần này lại không có ai đến?”
“Không biết.” Lục Ly lắc đầu nói, “Chúng ta rời đi quá lâu, có lẽ Hắc Tháp đã xảy ra không ít biến cố. Cách nửa năm Hắc Tháp sẽ cử người đi tuần tra khu vực biển một lần. Đương nhiên chưa chắc hải thú chi vương sẽ xuất hiện, có đôi khi cũng sẽ tính sai thời gian, dẫn đến hải thú chi vương có cơ hội đổ bộ. Khi đó chỉ có thể phái thẩm phán giả ra tay, tốc chiến tốc thắng.”
“Hắc Tháp thật là hèn hạ.” Chư Hồng Cộng nói.
“Có lúc cũng là bất đắc dĩ…”
“Vậy bây giờ làm sao đây? Không có người Hắc Tháp đến, đám hải thú này chẳng phải sẽ không kiêng nể gì mà tấn công nhân loại sao?”
“Có lẽ chúng ta cách đất liền rất xa. Cũng có lẽ nơi này không phải Vô Tận Hải của hắc liên hay hồng liên… Nhiều khả năng lắm.” Lục Ly nói.
“Thôi xong… vậy là lạc đường thật rồi.”
“Không thể nào.” Lục Ly lấy trong ngực áo ra một khối ngọc bài toả quang mang nhàn nhạt.
Chư Hồng Cộng kinh ngạc hỏi: “Ông còn có đồ tốt như vậy?”
“Đây chẳng phải bảo bối gì cả, chỉ có tác dụng dẫn đường.”
U... u... u !
Tiếng trầm thấp nghẹn ngào vang vọng đến chân trời, xuyên thẳng vào mây, chấn động màng nhĩ của hai người.
Lục Ly nhíu chặt mày, sắc mặt ngưng trọng nói: “Là hải thú chi vương cao giai.”
“Bây giờ ngươi mà xuống dưới sẽ trở thành món ngon trong bụng nó.” Lục Ly dập tắt suy nghĩ trong đầu Chư Hồng Cộng.
Chiến thắng một tên Vương Siêu đã quên mất mình là ai.
“Hải thú cao giai lợi hại như vậy?”
“Có lẽ chỉ có thẩm phán giả mới đối phó nổi… Không biết bọn họ đi đâu cả rồi, e là nhân loại sẽ gặp tai nạn.” Lục Ly thở dài một tiếng.
Tại hắc liên giới, trong Đại Viên vương đình.
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp tay chắp sau lưng, đi tới đi lui trong hành lang.
Một bóng người cấp tốc lướt tới, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, tiền tuyến báo lại, có hung thú trong Vô Tận Hải đang tiến về phía hồng liên giới.”
Hai mắt Hắc Hoàng loé lên tinh quang. “Tốt lắm, rốt cuộc trẫm cũng chờ được ngày này!”
“Bệ hạ, Trần Vũ Vương đến Hắc Diệu liên minh rồi. Tin rằng bọn họ sẽ nguyện ý hợp tác với chúng ta.”
“Tốt.”
Mục Nhĩ Thiếp quay đầu nói với tâm phúc Trương công công: “Bãi giá đến Ám Hồn Tông. Trẫm muốn đón dũng sĩ An Sắt trở về.”
“Vâng.”
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp ngồi phi liễn bay về phía Ám Hồn Tông.
Trời chạng vạng tối, phi liễn đã tới Ám Hồn Sơn.
Mấy đệ tử Ám Hồn Tông cấp tốc bay lên, khom người nghênh đón:
“Bái kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế!”
Mục Nhĩ Thiếp bước ra, chắp tay nói: “Miễn lễ. Tình hình dũng sĩ An Sắt của trẫm thế nào rồi?”
Trong mắt hắn, dũng sĩ An Sắt là thiên tài tu hành khó gặp, dưới sự giúp đỡ của Ám Hồn Tông, Mệnh Cách bị hao tổn hẳn là có thể khôi phục, không đến năm năm An Sắt sẽ trở lại trạng thái đỉnh phong. Đối với nhân tài bậc này, hắn đương nhiên phải tự mình đến đón.
Tên đệ tử ấp úng, khó lòng mở miệng.
Trương công công thấy vậy liền quát lớn: “Có lời gì mà không thể nói trước mặt bệ hạ?”
“Bệ hạ, không phải là không thể nói, mà là sợ ngài tức giận.”
“Cứ nói ra đi.” Mục Nhĩ Thiếp ra lệnh.
“An Sắt vốn là đại đệ tử Ám Hồn Tông, là đại sư huynh được người người kính sợ. Lần này bị thương quá mức nghiêm trọng, Thiên Hoa Đan và các loại thuốc khôi phục tu vi khác do Tông chủ lưu lại đều sử dụng hết. Dùng toàn bộ lực lượng của cả tông môn mới có thể giúp An Sắt khôi phục lại năm Mệnh Cách, muốn hoàn toàn khôi phục lại như xưa thì cần ít nhất mười năm.” Người kia vốn là trưởng lão của Ám Hồn Tông.
Mục Nhĩ Thiếp nghe vậy, nhíu mày nói: “Với năng lực của Ám Hồn Tông cũng không thể hoàn toàn khôi phục? Ngươi nên hiểu, dũng sĩ An Sắt là cánh tay phải của trẫm, trẫm có thể chờ, dù mười năm hay hai mươi năm cũng được. Chỉ cần hắn có thể khôi phục, trẫm đều có thể chờ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận