Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1936: Hứa hẹn của Mạnh Chương

Tại Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Thang.
Lục Châu và đám người Ma Thiên Các xuất hiện gần đó. “Các chủ, đã đến nơi.”
Sở dĩ Lục Châu đến đây là vì trong bản đồ cổ cũng đánh dấu vị trí Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Thang, hắn phải đến để thu hồi thứ thuộc về mình.
“Các ngươi đợi ở đây.”
“Vâng.”
Lục Châu phi hành về phía Thiên Khải Chi Trụ. Khi đến gần, bầu trời đêm đột nhiên mở mắt, một vầng trăng sáng chiếu rọi khắp đất trời.
Lục Châu ngẩng đầu nói: “Mạnh Chương, đã lâu không gặp, ngươi vẫn như trước nhỉ?”
Hư ảnh giữa không trung đã nhận ra Lục Châu. Nó nhắm mắt lại, hoá thành một bóng người rồi mới cất tiếng:
“Là ngươi? Nhân loại không được đến gần Thiên Khải Chi Trụ.”
“Lão phu tới đây để lấy lại đồ vật của mình.” Lục Châu nói.
“Đồ gì của ngươi?”
“Chuyện quá lâu rồi, không nhớ rõ nữa.” Lục Châu chậm rãi nói, “Ngươi là thiên chi tứ linh sinh ra ở thời kỳ thượng cổ, hẳn là ngươi có biết.”
Ma Thần trầm thấp nói: “Nhân loại, ngươi đề cao chính mình.”
Vù !
Mạnh Chương hoá thành quái vật khổng lồ che trời, nó há miệng ra thổi hàn phong về phía Lục Châu, đồng thời trên không trung lại xuất hiện một đạo lôi điện còn mạnh hơn trước ba phần.
Lục Châu ném ra Thời Chi Sa Lậu. “Định.”
Thời Chi Sa Lậu mang theo lực lượng Thiên Tướng và một chút lực lượng Thiên Đạo khuếch tán ra, thiên địa vạn vật đều dừng lại.
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện ở một vị trí khác, thu hồi Thời Chi Sa Lậu.
Thời gian khôi phục, tất cả đòn tấn công của Mạnh Chương đều đánh vào hư không.
“Hả?” Mạnh Chương nghi hoặc nói, “Mới trăm năm mà ngươi đã có năng lực của Chí Tôn rồi?”
“May mắn thôi.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Mạnh Chương không tiếp tục xuất thủ. Chỉ một chiêu nó đã dò xét được tu vi của Lục Châu. Ngưng tụ thành hình người, Mạnh Chương trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói:
“Ngươi… rốt cuộc đã trở về.”
Lục Châu hiểu hàm nghĩa trong câu này, lập tức vươn tay ra: “Trả đồ cho lão phu.”
Mạnh Chương trầm mặc. Lục Châu vẫn lì đòn giơ tay ra chờ nó. Lát sau Mạnh Chương mới thở dài.
“Cái thứ khốn nạn nhà ngươi… Gặp ngươi là bất hạnh lớn nhất đời bản thần!”
Hư ảnh di động, một đoàn quang hoa từ trong thân nó bay ra.
Lục Châu phất tay áo nhận lấy, khi nhìn rõ thứ trong tay mình, hắn cũng kinh ngạc không thôi: “Thiên Hồn Châu?!”
Đây là Thiên Hồn Châu của Mạnh Chương?!
Ký ức mà Lục Châu có được chỉ là những đoạn ngắn, có lẽ phút lâm chung Ma Thần không còn bao nhiêu lực lượng nên cũng chỉ lưu lại được từng đấy.
Hoá ra thứ mà Ma Thần lưu lại ở chỗ này là lời hứa hẹn của Mạnh Chương.
Lục Châu kinh ngạc nhìn lên hư ảnh trên bầu trời: “Ngươi không sợ lão phu cầm thứ này rồi chạy mất sao?”
Mạnh Chương đáp: “Ngươi và ta vẫn luôn giữ chữ tín. Ta đã hứa hẹn với ngươi, nhất định sẽ làm được.”
Cảm nhận được năng lượng trong Thiên Hồn Châu, Lục Châu tin chắc nó là đồ thật, bèn nói: “Cho lão phu thời gian ba ngày.”
Mạnh Chương lơ đễnh nói: “Bản thần cho ngươi mười năm. Cái giá ngươi phải trả là… thay bản thần trấn thủ Thôn Than trong mười năm này.”
Nó không tin nhân loại có thể tiêu hoá được Thiên Hồn Châu chỉ trong ba ngày. Từ xưa đến nay hung thú dùng thọ mệnh dài lâu để đổi lấy tu vi, mà nhân loại dùng tu vi để đổi lấy thọ mệnh, đó là chân lý bất di bất dịch.
Lục Châu tự tin nói: “Lão phu nói ba ngày là ba ngày.”
Mạnh Chương không thèm để ý. “Mười năm sau ngươi dùng ấn pháp này để thức tỉnh bản thần. Trong lúc đó, nếu Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than xảy ra chuyện gì thì khi tỉnh lại bản thần sẽ giết chết ngươi.”
Lục Châu vốn muốn hỏi nó vì sao phải cố chấp trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ như vậy, nhưng hư ảnh nó đã biến mất trong làn sương mờ nên đành thôi.
Có một số chấp niệm không thể chỉ nói vài ba câu là có thể thay đổi, mặc kệ nó vậy. Trong tương lai vào một ngày nào đó, có lẽ nó sẽ minh bạch thứ mà nó đang thủ hộ chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước.
Lục Châu trở lại chỗ đám người Ma Thiên Các, bọn hắn cũng thở phào một hơi.
“Mạnh Chương hình như không hung hăng như lần trước.” Phan Trọng nói.
“Còn không phải là do Các chủ đã đánh nó một trận sao?”
Bọn hắn vẫn còn nhớ rõ lần trước đến Thôn Thang, Lục Châu đã đại chiến với Mạnh Chương một trận. Trăm năm qua đi, tu vi Các chủ đại tăng, Mạnh Chương chỉ có thể cam bái hạ phong.
“Nghỉ ngơi tại chỗ ba ngày.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lục Châu tìm một chỗ yên tĩnh, gọi ra liên toạ rồi khảm Thiên Hồn Châu vào.
Hắn dám hứa hẹn ba ngày là bởi vì lần trước dùng Thiên Hồn Châu của tiểu đế quân Phi Đản cũng chỉ mất có một đêm là xong. Lần này hẳn là cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Thiên Hồn Châu vừa khảm vào Mệnh Cung không lâu đã có ba khu vực xuất hiện ba động.
“Mở ra ba Mệnh Cách?” Lục Châu hơi kinh ngạc.
Phi Đản là tiểu đế quân, Mạnh Chương chỉ là thần quân. Theo lý thuyết thì Thiên Hồn Châu của Mạnh Chương phải yếu hơn mới đúng.
Nhưng nghĩ lại, Mạnh Chương vốn là thiên chi tứ linh, hiện tại tu vi thần quân là do nó đã bị yếu đi. Tục ngữ có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, xem ra Phi Đản còn kém xa thiên chi tứ linh.
Khi Thiên Hồn Châu sắp chìm hẳn vào Mệnh Cung, Lục Châu vươn tay lấy nó ra.
Két.
Một tiếng giòn tan vang lên. Ba khu vực Mệnh Cách được lấp đầy, bắt đầu xoay tròn tiến vào giai đoạn thứ hai.
Lục Châu cất Thiên Hồn Châu đi, hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh ngộ Thiên thư.
Khoảng thời gian này hắn lĩnh hội Thiên Tự Quyển, mỗi lần lĩnh hội đều sẽ nhìn thấy hình ảnh của Công Đức Thạch và một số hình ảnh liên quan đến sinh tử, phục sinh. Có người là địch nhân bị hắn giết, có người là tu hành giả vô cớ bị giết chết, cũng có người là phàm nhân chết già.
“Chẳng lẽ hạch tâm của Thiên Tự Quyển là sinh và tử?”
Lục Châu có thể cảm giác được trong lúc hắn lĩnh hội, sẽ có các loại lực lượng khác nhau trong cơ thể từ từ chuyển hoá thành lực lượng Thiên Đạo.
Tu hành giả cấp chân nhân có thể chưởng khống một loại quy tắc như không gian, thời gian. Mà lực lượng Thiên Đạo thì ẩn chứa rất nhiều loại quy tắc trong đó, càng lĩnh hội Thiên thư thì số lượng quy tắc càng nhiều, bao gồm cả sinh tử và luân hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận