Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1788: Ngươi muốn quỵt nợ?

Lục Châu cau mày hỏi: “Ngươi muốn quỵt nợ?”
Đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hải Loa. Hải Loa ấp úng nói: “Nó nói… đúng thế.”
Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ bay tới nói: “Có lộn không vậy? Ngươi đường đường là thánh thú mà cũng biết chơi xấu? Có chút nhân… à không, phượng tính nào không hả?!”
Hải Loa nhỏ giọng phiên dịch: “Nó nói nhân loại hèn mọn không xứng ra điều kiện với nó.”
Minh Thế Nhân chỉ vào Hỏa Phượng mà mắng: “Hay cho Hỏa Phượng nhà ngươi, uổng công cửu sư muội ta nuôi hài tử của ngươi trắng trẻo mập mạp như vậy, đổ phân lau nước tiểu cho nó ngày đêm, vậy mà ngươi dám trở mặt quỵt nợ?”
Đại Hỏa Phượng khẽ vỗ cánh, giương cằm lên cao ngạo nhìn về phía chân trời, biểu tình như muốn nói, ngươi làm gì được ta?
Hải Loa nói: “Nó bảo… đúng thế thì sao?”
Bản sự của thánh thú Hỏa Phượng mọi người đều đã được lĩnh giáo. Nếu nó thật sự muốn quỵt nợ, Ma Thiên Các đúng là không có biện pháp nào.
Đám người im lặng nhìn về phía Các chủ.
Lục Châu vẫn còn đang vươn tay về phía nó: “Ngươi chắc chắn muốn quỵt nợ?”
Hỏa Phượng cúi đầu nhìn chằm chằm Lục Châu. Trong mắt Lục Châu lúc này bình tĩnh vô ba, sâu không thấy đáy.
Hỏa Phượng không nói tiếng nào, nó nhìn trái nhìn phải rồi đưa mắt sang hướng khác. Rõ ràng là muốn quỵt nợ thật.
Đối với thánh thú, Mệnh Cách Chi Tâm chẳng khác nào tính mạng. Đưa Mệnh Cách Chi Tâm cho người ta mượn chẳng khác gì trở thành nô lệ của hắn. Huống chi thánh thú Hỏa Phượng luôn không xem nhân loại ra gì, trong mắt nó con người chỉ là sâu kiến hèn mọn.
Lục Châu thu tay về, không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, chỉ bỏ lại một câu. “Tự giải quyết cho tốt.”
Bạch Trạch lướt tới, Lục Châu tung người nhảy lên lưng nó.
Đám người Ma Thiên Các đưa mắt nhìn nhau. Tuy rằng kính sợ cường giả nhưng bọn hắn cũng không thích bị một con hung thú chơi xấu như thế. Chẳng lẽ cứ vậy mà mặc kệ sao?
Nhưng thấy Các chủ không muốn tiếp tục nói lý lẽ với nó, bọn hắn cũng không lên tiếng.
“Đi thôi.” Lục Châu hạ lệnh.
“Sư phụ, chúng ta đi đâu?”
“Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.” Lục Châu đáp.
“Vâng.” Đám người đồng loạt khom mình rồi bay lên lưng toạ kỵ.
Khổng Văn vội nói: “Các chủ xin chờ một chút, để ta lấy Mệnh Cách Chi Tâm đã.”
Nói xong Khổng Văn bay lướt xuống, mổ xẻ thi thể thiết giáp Ma Long rồi lấy ra mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm.
“Có tới sáu viên!” Khổng Văn mừng rỡ vô cùng.
Hắn mang theo Mệnh Cách Chi Tâm cung kính dâng lên trước mặt Lục Châu.
Lục Châu nhìn lướt qua rồi phất tay áo, lấy đi một viên. “Chỉ là Mệnh Cách Chi Tâm mà thôi, không cần phải cưỡng cầu. Cho dù là thánh thú thiết giáp Ma Long, lão phu muốn lấy Mệnh Cách Chi Tâm của nó thì nó cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống.”
Đám người gật đầu.
Lục Châu lại nói: “Chỉ là hơn hai ngàn Ngân Giáp Vệ táng thân trong biển lửa, Thái Hư sẽ không từ bỏ ý đồ. Các ngươi không cần lo lắng, có lão phu ở đây sẽ bảo vệ các ngươi bình an vô sự.”
Lục Châu vỗ nhẹ vào lưng Bạch Trạch. Bạch Trạch kêu lên một tiếng, dạo bước rời đi.
Lục Ngô và Thừa Hoàng một trái một phải theo sau. Hai con cự thú khổng lồ liếc nhìn Hỏa Phượng và tiểu Hỏa Phượng một cái rồi quay đầu đi mất.
Đại Hỏa Phượng từ từ xoay đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. Nó nhìn thấy phía sau Thiên Khải Chi Trụ có một hắc ảnh đang lén lén lút lút ẩn nấp, nhìn về phía đám người.
Hắc ảnh này chính là thần thi Vương Tử Dạ trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ ở Chấp Từ.
Vạn thú trên thế gian không con nào là không biết đến đại danh của Vương Tử Dạ. Hắn đã từng là ngự thú chi thần, dù đã vẫn lạc nhưng danh tiếng vẫn chấn nhiếp chúng sinh, dư uy liên miên không dứt.
“Chờ đã! Chờ một chút!”
Thánh thú Hỏa Phượng rốt cuộc cũng mở miệng nói tiếng người.
Trong lòng đoàn người Ma Thiên Các khẽ kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như trước, theo sau Lục Châu rời đi.
Đại Hỏa Phượng giương cánh, hoả diễm bắt đầu bốc lên, bao trùm tiểu Hỏa Phượng.
Lục Châu không để ý đến nó mà chỉ nói: “Thời gian cấp bách, người trong Thái Hư rất nhanh sẽ chạy đến.”
“Sư phụ nói đúng, chúng ta nhanh đi thôi.”
Đám người gật đầu.
Hỏa Phượng giương cánh bay lên cao, vạch phá bầu trời, trong giây lát đã đứng trước mặt Lục Châu.
“Cho… cho ngươi mượn là được chứ gì!”
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Ngươi lại đổi ý rồi?”
“Vốn… vốn đâu có đổi ý.” Hỏa Phượng nói.
“Ngươi biết nói ngôn ngữ của nhân loại, cớ gì không chịu nói mà cứ làm phiền tiểu sư muội của chúng ta, giờ còn đổ lỗi cho nàng dịch sai?” Minh Thế Nhân lườm nó.
Hỏa Phượng cao ngạo nhìn đám người: “Không tin… thì kệ.”
Nó nói chuyện rất chậm, tựa như lúc trước khi Lục Ngô mới tập nói tiếng người.
“Lại còn rất ngạo kiều… Thôi đừng nói nhiều, mau giao ra Mệnh Cách Chi Tâm đi.” Minh Thế Nhân bay tới trước mặt nó, xoè tay ra.
Loại chuyện xấu hổ này sư phụ không nên làm, để hắn làm thay là được. Da mặt dày mới có cơm ăn, Mệnh Cách Chi Tâm này rất quan trọng đối với sư phụ.
Hỏa Phượng hơi do dự, há mồm nói bô lô ba la gì đó.
Đám người lại nhìn về phía Hải Loa. Minh Thế Nhân hỏi: “Có phải nó lại muốn quỵt nợ rồi không? Hay là nó đang mắng ta?”
Hải Loa lắc đầu đáp: “Nó nói nó sẵn sàng giao Mệnh Cách Chi Tâm ra, nhưng nó sợ sư phụ dùng Mệnh Cách Chi Tâm xong không trả lại.”
Lục Châu đạm nhiên nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, lão phu không phải ngươi.”
Nhưng Tiểu Diên Nhi thì đã nhịn hết nổi. Lúc nãy nàng muốn nói hai câu nhưng lại bị lục sư tỷ giữ lại, bây giờ nàng không cách nào im lặng được nữa.
Tiểu Diên Nhi bay tới chỉ tay vào mũi tiểu Hỏa Phượng mà mắng:
“Uổng công ta nuôi ngươi lớn thành như vậy, ngươi cùng mẹ của mình lại bắt nạt sư phụ ta! Ta cứu mạng ngươi, còn dùng hạt giống Thái Hư tẩm bổ cho ngươi. Vậy mà mạng của ngươi còn không bằng một viên Mệnh Cách Chi Tâm đó! Ngươi cánh cứng rồi nên không còn coi ta ra gì?! Đồ vong ân phụ nghĩa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận