Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1673

Lục Châu hiếu kỳ hỏi: “Nói như vậy, ngươi đã đi qua khu vực hạch tâm?”
Phạm Trọng gật đầu, trong mắt tràn ngập tang thương và bất đắc dĩ.
“Ta quả thật đã đi qua đó… Thiên Khải Chi Trụ ở khu vực trung tâm cao lớn hơn các Thiên Khải Chi Trụ khác gấp vạn lần… Ta vừa mò lại gần đã bị một cơn sóng gió càn quét ra ngoài, sau đó rất nhiều thánh hung và thánh thú xuất hiện. Ta không thể không… khụ, giả chết, mới tránh thoát được một kiếp.”
“Ngươi đường đường là chân nhân mà cũng giả chết? Muốn giấu giếm đám thánh thú có khứu giác nhạy bén kia cũng không dễ dàng.” Tần Nhân Việt cười nói.
“Đừng để ý tới tiểu tiết này.” Phạm Trọng rõ ràng muốn tránh né.
“Không không không, ta rất để ý. Lỡ như sau này ta đi đến đó thì sao? Học chút kinh nghiệm từ ngươi vẫn tốt hơn.” Tần Nhân Việt giả vờ khom người muốn thỉnh giáo.
Trong lòng Phạm Trọng đã mắng Tần Nhân Việt một vạn lần.
Lục Châu thì nghi hoặc hỏi: “Thiên Khải Chi Trụ cũng khác nhau sao?”
Phạm Trọng gật đầu nói: “Nói ra thật kỳ quái, nếu ánh sáng mặt trời mà xuất hiện ở bí ẩn chi địa thì sẽ nhìn thấy rõ ràng sự khác nhau giữa những cây trụ này. Chẳng hạn như Thiên Khải Chi Trụ gần thanh liên thì có màu thiên thanh, Thiên Khải Chi Trụ gần kim liên thì lại có màu vàng… Những cây trụ khác cũng thế.”
“Thần kỳ như vậy?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Vu Chính Hải nhíu này: “Lão tứ, không lên tiếng cũng không ai nói đệ câm.”
“Đại sư huynh dạy phải, mọi người cứ tiếp tục.” Minh Thế Nhân lui về sau, cung kính đứng đấm lưng bóp vai cho Vu Chính Hải.
Tần Nhân Việt nghẹn lời.
Hắn càng nhìn càng không hiểu nổi Ma Thiên Các, Chí Tôn tương lai sao lại không có chút mặt mũi nào thế?
Lục Châu nói: “Tiếp tục đi.”
Phạm Trọng thấy Lục chân nhân đang dồn lực chú ý vào mình, cảm giác đây là cơ hội để thu hẹp khoảng cách với đối phương, bèn nói:
“Đưa văn phòng tứ bảo đến.”
Tần Nhân Việt phất tay, đệ tử Tần gia cấp tốc mang bút, mực, giấy, nghiên tới.
Phạm Trọng nghiêm túc cầm bút lông lên, vừa vẽ vừa giải thích: “Giả thiết bí ẩn chi địa là một hình tròn, vừa vặn chia ra mười hai canh giờ.”
Tần Nhân Việt xem thường nói: “Điều này cũ rích rồi, có thể nói chút luận điểm mới mẻ không?”
Phạm Trọng không để ý đến hắn, tiếp tục nói:
“Chỗ trung tâm này chính là Nhân Định, hẳn là có ý muốn nói nhân định thắng thiên, Thiên Khải Chi Trụ ở giữa cũng mang cái tên này.”
“Khu vực hạch tâm trải dài bao nhiêu dặm ta cũng không biết. Ta xuất phát từ thanh liên giới, mất hai năm đi hết khu vực bên ngoài, tiến vào khu vực trung tầng thì hao phí một năm. Để đến được khu vực hạch tâm, ta phải bay mất ba năm. Gần Thiên Khải Chi Trụ, cây cối và dãy núi xung quanh đều cao hơn bên ngoài gấp mười gấp trăm lần. Tại đó, ta gặp phải thượng cổ thánh hung, dưới tình thế cấp bách ta đành phải ẩn thân trong… ao phân hung thú. Ta nấp trong đó gần ba tháng, né tránh đám hung thú tuần tra. Chỉ tiếc ta không hiểu được thú ngữ.”
“Chờ khi đàn thú rời đi, ta lập tức trốn khỏi đó, mất thêm sáu năm nữa mới bay ra khỏi bí ẩn chi địa. Sau đó sử dụng phù văn thông đạo trở về thanh liên giới.”
Tần Nhân Việt vốn định chế giễu, nhưng thấy biểu tình nghiêm túc của hắn nên cũng chẳng còn hứng thú nói móc.
Chân nhân cũng là người, gặp phải thánh hung thì trốn trong ao phân cũng chẳng có gì phải xấu hổ. Nếu đổi lại là hắn, chưa chắc hắn làm tốt được như Phạm Trọng.
Lục Châu nói: “Bí ẩn chi địa còn có thượng cổ thánh hung?”
Theo lý thuyết, sau khi đại địa tách ra thì đám thánh hung không chết cũng bị thương, con nào còn sống sót cũng đều ẩn cư trong Thái Hư mới đúng?
“Bí ẩn chi địa cũng có thượng cổ thánh hung. Về sau nơi này chỉ còn lại những con thánh hung có trí tuệ và lực lượng cao hơn đám thánh thú.” Phạm Trọng lại nói, “Ta còn muốn nói cho Lục huynh biết một bí mật nhỏ…”
Xưng hô của hắn đã từ Lục chân nhân biến thành Lục huynh.
“Người tự do của Phạm gia ta đã nhìn thấy Trọng Minh Điểu tại bạch liên giới.”
Phạm Trọng truyền âm nhập mật cho Lục Châu, người khác không hề nghe được.
Lục Châu hơi kinh ngạc nhìn Phạm Trọng. Ngày hôm đó Lục Châu dùng thần thông Thiên thư mới thấy được Trọng Minh Điểu, không ngờ trùng hợp người tự do của Phạm gia cũng đang ở đó.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Lục Châu hỏi.
“Cùng lúc với chuyện của Tần Nại Hà.”
Tần Nhân Việt đầu đầy dấu chấm hỏi?
Lục Châu gật đầu, thời gian rất ăn khớp.
Phạm Trọng lại nói: “Trọng Minh Điểu tuy không so được với thánh hung nhưng nó là hậu duệ của đám hung thú Thái Hư. Con Trọng Minh Điểu này vừa trưởng thành, nếu người tự do của ta không nhìn lầm, thực lực của nó là cấp thánh thú. Nó xuất hiện ở đó có ý nghĩa rất sâu xa…”
Lục Châu nghĩ tới Lam Hi Hoà. Nàng chính là người trong Thái Hư. Thái Hư rốt cuộc ở đâu?
Tần Nhân Việt nói: “Nói hồi lâu vẫn không biết rõ Thái Hư ở chỗ nào. Ngươi vượt ngang bí ẩn chi địa đương nhiên khiến người kính nể, nhưng vẫn không tìm được Thái Hư nha.”
Đám người thở dài.
Phạm Trọng lắc đầu nói: “Cân bằng giả tạo ra hồng tuyến cấm chân nhân vượt qua, có thể thấy bên trong Thái Hư có vật gì đó cảm ứng được sự tồn tại của chân nhân. Trước kia lúc ta bay ngang bí ẩn chi địa đều phải tự phong bế một Mệnh Cách của mình.”
Tần Nhân Việt giơ ngón cái lên. Đủ nhẫn tâm nha!
Phạm Trọng kiêu ngạo nói: “Tuy ta không tìm được Thái Hư, nhưng ta có thể khẳng định… Thái Hư nhất định ở trong bí ẩn chi địa!”
“Sao lại chắc chắn như vậy?” Lục Châu nghi hoặc hỏi. Cho dù là Lục Châu cũng không dám nói chắc như thế.
Phạm Trọng đáp: “Tuy ta nghe không hiểu thú ngữ, nhưng ta hiểu được tiếng người… Có một lần hung thú dùng tiếng người trò chuyện với nhau, ta nghe được một câu rằng Thái Hư vốn chưa từng rời đi, ngày trở về cũng là ngày thái bình thịnh thế…”
Trong đạo trường lặng ngắt như tờ.
“Thái Hư vẫn luôn ở tại bí ẩn chi địa. Đó là những điều ta nghe được.”
Tần Nhân Việt hận không thể nhấn Phạm Trọng xuống đất đánh cho một trận tơi bời, nhưng chỉ có thể nhịn lại.
Lục Châu cũng không ngờ Phạm Trọng lại trải qua nhiều chuyện như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận