Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 996

“Đứng hàng thứ bảy sao có thể cường đại hơn người đứng đầu và người thứ hai?” Mạnh Trường Đông cảm thấy không hợp lý cho lắm.
“Chưa chắc.” Lý Vân Tranh nói. “Đạo tu hành không dựa vào tuổi tác, chỉ xem trọng thực lực. Ta nghe Hạ quán chủ nói đồ đệ được sư công ưa thích nhất vốn không phải là đại sư bá và nhị sư bá đâu.”
Mạnh Trường Đông nhớ tới lúc liên lạc với kim liên giới thông qua phù chỉ đã nhìn thấy Thừa Hoàng khổng lồ quét ngang đám người hồng liên xâm lấn như thế nào, bèn tán thành gật gật đầu.
Xem ra trở thành hộ pháp Ma Thiên Các chẳng mất mặt xíu nào!
Ầm! Ngưng thú đột nhiên vươn cánh, bốn con mắt trừng lớn, máu tươi chảy ròng ròng. Nó đã hoàn toàn điên cuồng.
Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ, buông nó ra đi, coi chừng pháp thân của đệ bị thương đó.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu tung người bay lên, thu hồi pháp thân. Ngưng thú được giải thoát lập tức rít lên một tiếng chói tai.
Nhiếp Thanh Vân cười ha hả: “Không ngờ chúng ta lại có thể giết được Mệnh Cách thú! Chờ nó nổi điên xong sẽ tiến vào giai đoạn kiệt sức, chúng ta lại giết nó cũng không muộn.”
“Nói có lý, bây giờ tránh đi là được.” Vu Chính Hải tán thành.
Đúng lúc này, Ngung thú đột nhiên quay đầu lại, vỗ cánh bay lên thật cao rồi lao thẳng xuống chỗ ba người.
“Tránh đi.” Ba người lập tức chia ra ba đường né tránh.
Thế nhưng… mục tiêu của hung thú lại là tầng bình chướng. Ầm!
Rắc! Thời gian duy trì bình chướng quá dài, năng lượng không đủ nữa, bình chướng nứt ra rồi dần dần tiêu tán.
Nhiếp Thanh Vân nhíu mày: “Không xong, bình chướng bị phá rồi!”
Ngung thú vỗ cánh khiến các công trình kiến trúc xung quanh ầm ầm sụp đổ, sau đó nó lại bay vọt lên không trung.
“Nó muốn làm gì?” Nhiếp Thanh Vân ngây ngốc nhìn. “Chẳng lẽ nó định chạy trốn?”
Vu Chính Hải trầm giọng nói: “Nó trốn không được!”
Đúng lúc này, ở đằng xa có một toà sân viện bị phá tung nóc, Lục Châu mang theo pháp thân cửu diệp, toàn thân được cương ấn bao bọc bay vọt lên cao, tung ra lam sắc chưởng ấn.
Chưởng ấn như thiểm điện bay đến phần bụng hung thú, tầng phòng ngự của nó dường như vô hiệu, lập tức bị chưởng ấn đánh thủng bụng.
“Sư phụ?!” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cả kinh.
“Lục tiền bối.”
Ngung thú ngẩng đầu nhìn lão giả vừa xuất hiện, trên thân lão giả này toả ra sinh mệnh khí tức rất nồng đậm.
Nó rất muốn được ăn tươi nuốt sống lão giả này, nhưng cũng lại e sợ không thôi. Tuy rằng nó không thông minh như con người nhưng nó lại có bản năng cơ bản nhất của một loài thú là sợ hãi.
Ngung thú hét thảm một tiếng rồi quay đầu chạy trốn. Vì bị trọng thương nên tốc độ của nó không còn nhanh như trước nữa.
Lục Châu lăng không giữa trời nhìn nó. “Đừng cho nó chạy.”
Nhiếp Thanh Vân lập tức nói phụ hoạ: “Để ta đuổi theo! Nó không chạy thoát được.”
Pháp thân thập diệp lại xuất hiện, hồng liên nở rộ, Nhiếp Thanh Vân liên tục thi triển đại thần thông xuất hiện trước mặt Ngung thú, cùng nó đại chiến một trận.
Lục Châu liếc nhìn pháp thân sau lưng mình, quá trình khai diệp vẫn đang tiến hành nhưng Lục Châu có thể cảm nhận được kim liên cửu diệp đã bão hoà. Chỉ cần chờ đến khi dưa chín cuống rụng là được.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhìn về phía pháp thân của sư phụ, suy nghĩ đến xuất thần.
Kim liên xoay tròn tạo ra sinh cơ cực đại, tuy rằng hai người không hiểu nhưng đạo tu hành đôi khi lại không cần phải quá rõ ràng. Bọn họ bị kim liên và Kim Diễm hấp dẫn, rơi vào trạng thái chìm đắm như thể chính mình đang khai diệp.
Lục Châu liếc nhìn hai người, thầm hiểu Vạn Thế Sư Biểu đang phát huy tác dụng khiến hai đồ đệ đạt được cảm ngộ nên hắn cũng không quấy rầy. Bàn tay khẽ đảo, Vị Danh Cung xuất hiện.
Lục Châu bay lên cao rồi kéo căng dây cung, lực lượng phi phàm kết hợp với cung tiễn hoang cấp tạo ra bốn tia tiễn cương lam sắc bay thẳng về phía Ngung thú, mục tiêu chính là bốn con mắt của nó.
Ầm!
Ngung thú phát ra tiếng kêu thê lương, nó hoàn toàn đã mất đi ánh sáng. Máu tươi chảy tràn trên mặt nó, dù có lực phòng ngự kinh người nhưng mắt nó lại không hề cứng rắn như những bộ phận khác.
“Lục tiền bối thật cao minh, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!” Nhiếp Thanh Vân tán thán.
Trong lòng Lục Châu đang tính toán độ mạnh mẽ của Ngung thú. Lúc trước trong Hắc Thuỷ Huyền Động hắn phải dùng thẻ Một Kích Chí Mạng mới giết được Xích Diêu. Thực lực của Xích Diêu vượt qua cửu diệp, tiếp cận thập diệp, mà Ngung thú trước mặt lại càng cường đại hơn Xích Diêu ba phần.
“Đừng đến quá gần. Nó đã mất đi tầm nhìn, chạy không được xa.” Lục Châu nói.
Nhiếp Thanh Vân gật đầu, đứng xa xa quan sát.
Trong lúc đó, tại một rừng cây ở đằng xa có một tiểu đội trinh sát đang kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
“Đó là ai vậy? Người của kim liên giới?”
“Lão đại, hay là chúng ta đến gần một chút để quan sát?”
“Cút, không thấy có rất nhiều cao thủ sao? Tên thập diệp kia hẳn là Nhiếp Thanh Vân, hai tên cửu diệp là chó săn của kẻ họ Lục. Lão già mới tới này là thần xạ thủ cửu diệp kim liên, lại mang theo Nghiệp Hoả, hẳn cũng là chó săn của kẻ họ Lục kia. Chúng ta mà mò lại đó sẽ bị thần xạ thủ bắn thủng như cái sàng cho xem!”
“Ách… lão đại dạy phải!”
Năng lực tấn công từ khoảng cách xa của thần xạ thủ là cơn ác mộng của tu hành giả cấp thấp.
“Truyền tin tức này về cho Thiên Vũ Viện, lão già Dư Trần Thù này rốt cuộc cũng có đối thủ.”
“Vâng.”
Lục Châu nín hơi ngưng thần nhìn Ngung thú đang ra sức giãy giụa. Từ nãy đến giờ nó vẫn nhìn Lục Châu không rời mắt.
Vu Chính Hải bỗng nhìn về phía Lục Châu. “Hình như sư phụ có điểm gì đó thu hút nó.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Nó có thể cảm nhận được sinh cơ. Sư phụ, việc còn lại hãy giao cho đồ nhi, người trở về nghỉ ngơi đi.”
Vu Chính Hải nói phụ hoạ: “Nhị sư đệ nói đúng đó sư phụ, loại chuyện này không cần người phải xuất thủ, có chúng đồ nhi và Nhiếp Thanh Vân là đủ rồi.”
Ba người hoàn toàn chính xác có đủ năng lực để ứng phó với Ngung thú.
Nhưng đúng lúc này, Ngung thú đột nhiên phóng về phía Lục Châu. Nó cảm nhận được cơ hội sinh tồn duy nhất của mình chính là ăn tươi nuốt sống món mỹ vị này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận