Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1016

Về phần những tu hành giả còn lại thì đều sa vào nỗi sợ hãi vô tận. Đại thần thông và tuyệt chiêu không ngừng loé sáng trên bầu trời, có thể tưởng tượng cảnh đó đặc sắc đến cỡ nào.
Toàn bộ Thiên Luân sơn mạch đều bị nguyên khí càn quét bừa bãi bao trùm. Cách đó mấy chục dặm cũng có thể nghe được âm thanh chấn động cực kỳ rõ ràng.
Vân thủy nộ, phong lôi kích.
Lòng tự tin kiên định của Dư Trần Thù sau khi tận mắt nhìn thấy phương thức tung chiêu khoa trương này cũng sụp đổ trong giây lát.
Những thứ hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo như khôi nô, tu vi, vũ khí và cả thân thể đao thương bất nhập này, ở trước mặt Lục Châu đều trở nên ngây thơ vô cùng.
Ầm!
Dư Trần Thù lại lần nữa bị đánh bay, thân thể đập vào vách núi, đá lở núi gãy chẳng khác nào trái tim hắn đang không ngừng chìm xuống đáy cốc.
Vì sao? Chẳng lẽ người này ngay từ đầu đã che giấu thực lực?
Thân thể Dư Trần Thù hõm sâu vào vách núi, Phiền Lung Ấn rơi xuống trước mặt hắn. Máu tươi trào ra khỏi khoé miệng, đồ án màu xám đen trên người hắn ảm đạm đi mấy phần.
Dư Trần Thù ngẩng đầu nhìn Lục Châu trên bầu trời với vẻ không thể tin nổi. Hắn sai rồi, sai vô cùng. Đầu váng mắt hoa, lỗ tai ong ong, Dư Trần Thù hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Phanh phanh phanh!
Sau khi đập chết thêm ba đại tu hành giả, Lục Châu quay đầu nhìn Dư Trần Thù rồi lấy Thái Hư Kính ra, một giọt lực lượng phi phàm vừa ngưng tụ được nhờ Tử Lưu Ly được truyền vào Thái Hư Kính, lúc này cho dù chỉ có một giọt cũng có thể phát huy giá trị vốn có của nó.
Khôi nô của Dư Trần Thù đã bị thương, thân thể nó thu nhỏ lại một nửa so với trước đó.
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, hờ hững nói: “Dư Trần Thù, bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?”
Nghe vậy, Dư Trần Thù kêu lên một tiếng đau đớn rồi quát: “Ta không tin! Ta không tin có người lại làm được chuyện này!”
Ầm! Dư Trần Thù tức giận bộc phát toàn bộ nguyên khí thu thập được từ đồ đằng hấp thu sinh mệnh rồi lao vào tấn công Lục Châu, bóng ảnh của hắn xuất hiện đầy trời.
Lục Châu khẽ lắc đầu. Thời gian còn lại của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong vẫn dư sức đối phó với Dư Trần Thù.
Ngay sau đó Lục Châu thi triển tư thế phòng thủ đến cực hạn, chỉ trong khoảnh khắc, nào là Minh Tâm Kiến Tính, Kết Định Ấn, Lục Hợp Đạo Ấn, nào là Bát Quái Thuẫn, Phật Tổ kim thân, Hạo Nhiên Thiên Cương hộ thể đều bị gọi ra.
Phanh phanh phanh! Phanh phanh phanh!
Lục Châu vẫn đứng vững như bàn thạch, thỉnh thoảng lại bổ túc một chiêu Phật Tổ kim thân. Lực công phá của Dư Trần Thù làm hỏng tầng phòng ngự nào, hắn lập tức bổ túc chiêu thức đó, đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ xem làm sao mới giết được khôi nô.
“Không… không… ta không tin…”
Tấn công như cuồng phong vũ bão lại chẳng thể làm gì được tầng phòng ngự vững như tường đồng vách sắt, tựa như nước mưa rơi xuống mặt hồ vẻn vẹn cũng chỉ có thể tạo ra những vòng gợn sóng nhỏ bé.
Loại tấn công cường độ cao như vậy sẽ tiêu hao vô số nguyên khí. Thời gian chậm rãi trôi qua, tốc độ của Dư Trần Thù càng ngày càng chậm… cho đến khi chưởng ấn trở nên cực kỳ nhỏ yếu.
Dư Trần Thù tuyệt vọng rồi.
Nhìn tầng tầng phòng ngự vàng son lộng lẫy không suy suyển dù chỉ một chút, Dư Trần Thù hoàn toàn tuyệt vọng!
Vù! Sau khi đánh ra một chưởng cuối cùng, Dư Trần Thù rơi xuống đất, quỳ một chân xuống, máu tươi trộn lẫn với mồ hôi nhỏ thành từng dòng thấm vào mặt đất.
“Ngươi đánh đủ chưa?” Lục Châu hờ hững hỏi. Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong vẫn còn hơn mười lăm phút.
Lục Châu bỗng phát hiện đồ án trên thân thể Dư Trần Thù lại nhạt đi một chút. Chẳng lẽ sinh mệnh của khôi nô kỳ thực là do rất nhiều sinh cơ tụ tập lại, một khi sinh cơ hoàn toàn biến mất thì nó sẽ chết?
Nhớ lại lúc trước khi Vị Danh Kiếm xuyên thủng lồng ngực Dư Trần Thù, khôi nô của hắn cũng bị trọng thương, sau khi đồ đằng hấp thu sinh mệnh thì khôi nô mới khôi phục.
Nếu không được bổ sung sinh mệnh và nguyên khí đầy đủ, nó sẽ không thể khôi phục được nữa.
Trong lòng đại định, Lục Châu hạ xuống đất đứng trước mặt Dư Trần Thù.
“Ngài… ngài rốt cuộc từ đâu đến?” Dư Trần Thù ức chế sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng, dùng kính ngữ hỏi Lục Châu.
“Đã biết còn hỏi làm gì.”
Biết hồi nào a?! Khi thì hắc, khi thì lam, khi thì kim… Ta biết được mới là lạ!
Dư Trần Thù ổn định lại tâm tình, ngẩng đầu nhìn Lục Châu rồi cắn răng nói: “Thôi vậy… Một chiêu cuối cùng, không sống được thì chết!”
Nói xong hắn lao vọt lên, đồ án trên thân thể đột nhiên xuất hiện hắc sắc phù văn. Hắc sắc phù văn ngưng tụ lại thành một thanh lợi nhận bén nhọn đâm về phía Lục Châu.
“Hắc sắc phù văn?” Lục Châu nhíu mày.
Vù! Thân ảnh Lục Châu lập tức loé lên lùi về sau thật xa.
Dư Trần Thù phi nước đại lao tới, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng và không phục. Vì sao lại trốn?
Tâm tình hắn lại lần nữa chìm xuống đáy cốc.
Thấy Lục Châu bay vào chỗ sâu trong hạp cốc, Dư Trần Thù phẫn hận đâm tới, không sống thì chết thôi, hắn chẳng sợ gì nữa.
Cũng chính lúc này, Lục Châu đột nhiên thi triển ba lần đại thần thông theo hướng ngược lại, lập tức xuất hiện ngay sau lưng Dư Trần Thù.
Dư Trần Thù vừa định xoay người lại thì đã muộn. Liên chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí chồng chất lên nhau đánh ra, chói mắt như ánh mặt trời. Phanh !
Vô số chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí đâm vào lưng Dư Trần Thù, toàn thân hắn mất phương hướng nhào về phía trước.
Lục Châu nhìn vào chỗ sâu trong hạp cốc, khẽ nói: “Biết vì sao lão phu chọn nơi này không?”
Dư Trần Thù bị đánh đến máu tươi tung toé, nỗi tuyệt vọng lấp đầy tim hắn, nào có thời gian suy nghĩ xem tại sao.
Ầm! Lục Châu lại bổ ra mấy chưởng. Hắc sắc lợi nhận của Dư Trần Thù bị dư lực đẩy tới, đâm vào nơi cùng cốc.
Ngay sau đó, hắc sắc lợi nhận bỗng lớn lên gấp trăm gấp ngàn lần, lực lượng tăng phúc tăng lên vạn lần, không ngừng phát tiết ra ngoài.
Ầm ầm ầm!
Lợi nhận ẩn chứa toàn bộ lực lượng còn sót lại của Dư Trần Thù đâm vào trong khe đá khiến đất rung núi chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận