Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1832: Thái Hư giao nhiệm vụ

“Trăm ngàn năm qua, tuy Thái Hư đã lung lạc được không ít cao thủ thiên tài nhưng vẫn thiếu rất nhiều nhân thủ. Thái Hư muốn tiếp tục sàng chọn tu hành giả có thiên phú không tệ trong cửu liên gia nhập Thái Hư, mà những người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì càng được ưu tiên.” Khương Văn Hư liếc mắt nhìn Minh Đức trưởng lão.
Biểu tình trên mặt Minh Đức trưởng lão vẫn như thường. Vũ tộc đương nhiên cũng nghĩ giống Thái Hư, đều muốn thu nhận thiên tài vào dưới trướng.
Hắn nhớ tới nha đầu kia, giả vờ suy tư một lúc rồi nói: “Đúng thật là có một người đã được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng.”
Khương Văn Hư kinh ngạc, ngữ khí lập tức trở nên gấp gáp: “Là ai? Hắn đang ở đâu?”
“Nha đầu này có thiên phú kinh người, đời này của ta rất hiếm gặp được người như thế. Nàng đã rời đi.”
“Đại Uyên Hiến của ngươi không phải có quy củ, người nào được tán đồng thì phải ở lại làm việc ba ngàn năm mới được rời đi sao? Vì cái gì lại để nàng đi?” Khương Văn Hư nghe nói đó là một nha đầu, trong lòng thoáng thở phào một hơi.
Minh Đức trưởng lão nói: “Đó là người của Bạch Đế.”
“Bạch Đế?” Khương Văn Hư nhíu mày.
Minh Đức trưởng lão đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện của Hồng Tiệm, chỉ nói: “Mệnh Cung của nha đầu này trời sinh đã có sẵn ba mươi sáu khu vực Mệnh Cách, rất có phong thái của Nhân Hoàng. Đợi một thời gian nữa tất sẽ thành đại năng, Khương đạo thánh không có ý gì với nàng sao?”
“Trời sinh đã triển khai toàn bộ hạn mức?” Khương Văn Hư hiếu kỳ hỏi lại.
Minh Đức trưởng lão dẫn Khương Văn Hư đến khu vực hạch tâm Thiên Khải Chi Trụ rồi khởi động trận pháp. Trong trận pháp xuất hiện toàn bộ quá trình Tiểu Diên Nhi đi vào bình chướng.
Khương Văn Hư không khỏi kinh ngạc nói: “Nha đầu này đúng là có thiên phú khó gặp, vậy mà không bị bình chướng Thiên Khải Chi Trụ ảnh hưởng một chút nào. Tương lai nhân loại lại có thêm một Chí Tôn rồi.”
“Ngay cả Khương đạo thánh cũng đánh giá cao nha đầu này như vậy, nhân tài thế này mà Thái Hư không thu nhận thì đúng là đáng tiếc.” Minh Đức trưởng lão nói.
Khương Văn Hư liếc mắt nhìn hắn: “Đừng nói với ta Vũ tộc các ngươi không có ý tưởng này.”
Minh Đức trưởng lão thẳng thắn đáp: “Đương nhiên là có, nhưng nàng là người của Bạch Đế.”
Khương Văn Hư gật đầu, sau đó chỉ tay về phía Lục Châu trong hình ảnh: “Còn đây là ai?”
“Người này là sư phụ của nha đầu kia, nếu không phải vì hắn, nha đầu đã gia nhập vào Vũ tộc chúng ta.” Minh Đức trưởng lão cười nói.
“Hắn có lai lịch gì?” Khương Văn Hư hỏi.
“Tạm thời chưa rõ. Ta chưa từng nghe nói tới bên Bạch Đế có người như vậy, có lẽ là tân nhân mới xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây.”
“Người này có đi qua những Thiên Khải Chi Trụ khác không?” Khương Văn Hư hỏi dò.
Minh Đức trưởng lão cười ha hả nói: “Xưa nay thập đại Thiên Khải Chi Trụ đều không qua lại với nhau, người thật sự hiểu rõ việc này chỉ có Thái Hư.”
“Vậy bây giờ hắn đang ở đâu?”
Câu này đúng là hỏi khó Minh Đức trưởng lão. Vốn cho rằng Hồng Tiệm ra ngoài chấp hành nhiệm vụ có thể hoàn thành trăm phần trăm, đáng tiếc hắn lại chết rồi, đối phương không phải đồ đần, đương nhiên không để lại manh mối nào.
Minh Đức trưởng lão chỉ đành lắc đầu.
Khương Văn Hư hừ một tiếng: “Vậy làm phiền Minh Đức trưởng lão điều tra việc này thay ta.”
“Bảo ta điều tra?” Minh Đức trưởng lão nhíu mày.
“Chuyện này ta sẽ tự mình báo cáo với Điện chủ.” Khương Văn Hư cười nói, “Tin rằng Minh Đức trưởng lão có năng lực tìm được bọn hắn, mặc kệ thế nào cũng phải tìm ra nha đầu này cho ta.”
Trong lòng Minh Đức trưởng lão đã mắng chửi Khương Văn Hư vạn lần.
Vốn định gắp lửa bỏ tay người, để Thái Hư tự mình xử lý vụ việc lần này. Nào ngờ Khương Văn Hư lại ném cái nồi này cho hắn. Minh Đức trưởng lão đành phải lôi Vũ Hoàng ra làm lá chắn:
“Việc này ta phải hỏi ý Vũ Hoàng trước đã.” Hắn cũng không muốn làm việc không công cho Thái Hư.
Khương Văn Hư lấy ra một tấm lệnh bài: “Điện chủ có lệnh, hiện tượng mất cân bằng diễn ra nghiêm trọng, thập đại Thiên Khải Chi Trụ đều phải phối hợp với Thái Hư, thập điện cũng không được ngoại lệ.”
Minh Đức trưởng lão giật nảy mình, rất kinh ngạc trước thái độ của Thái Hư: “Thánh Điện coi trọng chuyện này như vậy?”
“Trước khác nay khác, việc này can hệ trọng đại nên không thể sơ suất. Ta còn việc quan trọng, ngươi tự mình nói rõ cho Vũ Hoàng biết đi.” Khương Văn Hư đột nhiên thấp giọng nói, “Ta hoài nghi nha đầu này có hạt giống Thái Hư, đây là thứ Thái Hư coi trọng nhất, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”
Nói xong, Khương Văn Hư chắp tay với Minh Đức trưởng lão, cố ý lớn tiếng nói: “Xin thứ cho ta không thể thỉnh an Vũ Hoàng bệ hạ. Hãy gửi lời chào hỏi đến ngài ấy giúp ta. Cáo từ.”
“Không biết Khương đạo thánh muốn đi đâu?” Minh Đức trưởng lão hỏi.
“Thái Hư quá thiếu nhân thủ, ta phụng mệnh Điện chủ đến cửu liên nhìn xem có ai thích hợp không. Ngươi có người nào muốn giới thiệu cho ta chăng?”
“Dưới trướng Trần Phu có mấy tên đệ tử là chân nhân, đều là nhân tài không tệ.”
Khương Văn Hư không cho là đúng, khẽ hừ một tiếng nói: “Tên Trần Phu kia dùng tịnh đế song liên ra làm đồ đánh cược để áp chế Thái Hư, chỉ ước gì được phủi sạch quan hệ với Thái Hư. Điện chủ đã trừng phạt người này, tin rằng hắn không còn sống được bao lâu nữa. Đám đệ tử của hắn cũng từng được để mắt tới, nhưng tư duy và tầm nhìn quá thấp nên chúng ta không ưa thích.”
Nói xong, Khương Văn Hư xoay người rời khỏi Minh Đức điện.
Xác nhận hắn đã thật sự rời đi, Minh Đức trưởng lão mới giận dữ nói: “Uy phong ghê nhỉ, còn dám tính toán lên đầu bản trưởng lão. Không có Đại Uyên Hiến chúng ta chống trời thì các ngươi là cái thá gì?!”
Mắng thì mắng nhưng việc được giao thì vẫn phải làm.
“Hạt giống Thái Hư…” Minh Đức trưởng lão thì thào tự nhủ, có hơi hối hận vì đã không khảo sát kỹ lưỡng nha đầu kia.
Hắn đi qua đi lại trong đại điện, khẽ lầm bầm: “Trước sau gì cũng phải báo cáo việc Hồng Tiệm chết, nếu có thể bắt nha đầu này về thì ít nhất cũng ăn nói được với Vũ Hoàng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận