Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 543

Nay lại có một vị cửu diệp khác xuất hiện, như vậy kế hoạch của hắn… chẳng lẽ sẽ thất bại trong gang tấc?
“Người đó là ai?” Vu Chính Hải hỏi.
Thẩm Lương Thọ đi lĩnh thưởng xong, vừa quay về đại điện nghe vậy bèn cất cao giọng nói:
“Đại tiên sinh, việc này ta có thể làm chứng. Người này họ Lục, là cường giả ẩn thế, e là không một ai biết rõ lai lịch của ông ta. Một trong tứ đại hộ pháp Hoa Trọng Dương cũng có mặt ở tế thiên đài. Chờ hắn trở về, ngài có thể hỏi rõ ràng việc này.”
“Họ Lục?” Sắc mặt Vu Chính Hải cực kỳ nghiêm túc. Nếu điều này là sự thật, e là kế hoạch của hắn không xong.
Là địch hay bạn, rất khó phán đoán. Ít nhất hiện tại người đó không phải bạn.
Hoàng Thời Tiết thở dài nói: “Thật không ngờ, tu hành giới vừa bước vào thời đại trảm kim liên thì cửu diệp đã hoành không xuất thế.”
“Thời Tiết huynh có biết người này đang ở đâu không?” Vu Chính Hải hỏi.
Hoàng Thời Tiết lắc đầu. “Nhân vật như vậy sao ta dám truy vấn.”
Vu Chính Hải lộ vẻ thất vọng, nhưng Thẩm Lương Thọ lại nói:
“Đại thủ toạ Thanh Long Điện hình như rất quen thuộc với người này… ngoài ra còn có một tiểu nha đầu.”
Tư Vô Nhai nói: “Đó là người thông hiểu âm luật và thú ngữ.”
Hoàng Thời Tiết nghi hoặc hỏi: “Có phải Vu giáo chủ phái người tới tế thiên đài là vì người này?”
“Đúng vậy. Người này tinh thông âm luật, có thể hiệu triệu bách thú. Nếu được nàng ta tương trợ, Kinh Châu sẽ là vật trong tay. Đáng tiếc…” Vu Chính Hải tiếc nuối nói.
Hoàng Thời Tiết gật gù. “Thì ra là thế.”
“Thời Tiết huynh, Bồng Lai đảo của huynh đã ẩn thế nhiều năm không xuất hiện. Nay cửu châu đã loạn thành dạng này, sao huynh không nhân cơ hội giúp ta một tay?”
“Việc này…”
Hoàng Thời Tiết không đồng ý ngay lập tức. Trong lòng hắn cũng rất muốn Bồng Lai đảo tái xuất giang hồ, nếu không người của hắn đã không đi bảo hộ Đan Dương Tông, lại càng không rời khỏi Bồng Lai đảo đến địa bàn của U Minh Giáo.
Bồng Lai muốn nhập thế, chỉ thiếu một cơ hội. Nhưng vội vàng đồng ý thì e là sẽ mất giá.
Vu Chính Hải rất khí phách nói: “Nếu được Thời Tiết huynh tương trợ, sau này Bồng Lai Môn chính là đệ nhất tông môn trong thiên hạ, Thần Đô cũng sẽ có một vị trí cho Bồng Lai.”
Lần này Hoàng Thời Tiết không do dự nữa. “Được!”
Vu Chính Hải lập tức vỗ bàn, cao giọng gọi: “Người đâu!”
“Có thuộc hạ!”
“Bản giáo chủ hôm nay muốn mở yến hội thiết đãi Thời Tiết huynh.” Vu Chính Hải nói.
“Xin chúc mừng, xin chúc mừng!” Thẩm Lương Thọ lớn tiếng chắp tay tung hô.
Tư Vô Nhai không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, bèn đứng lên đi đến bên cạnh Vu Chính Hải. Vừa định nói chuyện thì Vu Chính Hải đã vỗ vai hắn nói: “Hiền đệ, hôm nay đệ mệt mỏi nhiều rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Nơi này có vi huynh xử lý là được.”
“Đại sư huynh…”
“Yên tâm, ta tự có phân tấc.” Vu Chính Hải khí phách nói.
Khi tất cả mọi người đều đang vui vẻ, bên ngoài lại có một tên đệ tử cấp tốc chạy vào bẩm báo: “Giáo chủ, đại thủ toạ Thanh Long Điện trở về rồi!”
“Mau cho mời.” Vu Chính Hải nói.
Đám người Bồng Lai Môn cũng quay đầu nhìn ra ngoài đại điện.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, bóng tối từ từ trải rộng ra khắp mặt đất, mọi người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ba thân ảnh đang chậm rãi đi vào.
Khi ánh sáng bên trong đại điện soi rõ mặt mũi ba người, toàn bộ đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Đi đầu là một vị lão giả đang nắm tay một tiểu cô nương xinh đẹp như tinh linh.
Hoa Trọng Dương cung kính đi ở phía sau, trông như một tên tuỳ tùng.
Đám người Bồng Lai Môn vừa gặp mặt ban nãy, đương nhiên biết rõ vị lão giả này là ai, ai nấy đều ngơ ngác đứng như trời trồng.
“Lại gặp mặt rồi.” Lục Châu là người đầu tiên lên tiếng.
Lời nói của Lục Châu rốt cuộc cũng đánh thức đám người đang ngơ ngác.
Thẩm Lương Thọ quả nhiên không hổ là kẻ lõi đời, lập tức xông tới trước mặt Lục Châu, khom người hành lễ:
“Tham kiến Lục tiền bối… không ngờ ở chỗ này vãn bối lại may mắn được nhìn thấy ngài lần nữa.”
Lục Châu không để ý tới Thẩm Lương Thọ mà đạm mạc nhìn về phía Vu Chính Hải đang ngồi ngay ngắn trên đại điện và Tư Vô Nhai ngồi bên trái hắn.
Hoàng Thời Tiết và các đệ tử Bồng Lai Môn không thể không khom người hành lễ. “Tham kiến Lục tiền bối.”
“Miễn đi.” Lục Châu phất tay.
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai cẩn thận đứng lên. Hai người muốn xem xét tường tận lai lịch của người này.
Thấy Hoàng Thời Tiết hành đại lễ, hai người đương nhiên cũng không dám thất lễ, đồng loạt đứng lên ôm quyền.
“Xin hỏi tiền bối từ đâu đến?” Vu Chính Hải hỏi thẳng.
Lục Châu không thể lại nói mình đến từ Bồng Lai Môn. Nhưng còn chưa kịp hồi đáp, Hoa Trọng Dương đứng sau lưng đã khom người nói với Vu Chính Hải:
“Giáo chủ, Lục tiền bối ở trong thâm sơn đã lâu, không màng đến thế sự. Vị cô nương đứng bên cạnh chính là Hải Loa cô nương trên tế thiên đài.”
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai khẽ kinh ngạc nhìn về phía Hải Loa, trong lúc nhất thời không hiểu rõ mối quan hệ giữa Lục Châu và Hải Loa.
Hoa Trọng Dương vội vàng khom người đi tới bên cạnh Vu Chính Hải, kề miệng nói nhỏ vào tai hắn.
Vu Chính Hải vừa nghe được có cơ hội mời vị Lục tiền bối này hỗ trợ đánh hạ Kinh Châu, ánh mắt lập tức sáng rực, nhanh chóng tươi cười:
“Thì ra là Lục tiền bối… Lục tiền bối đến thăm, U Minh Giáo vô cùng vinh hạnh. Xin mời ngồi.”
Lục Châu dắt tay Hải Loa bước tới ngồi vào ghế. Hải Loa hiếu kỳ nhìn trái ngó phải.
“Ngươi chính là Vu Chính Hải?” Lục Châu hỏi.
Vu Chính Hải hào hùng đáp: “Đúng vậy… vãn bối học nghệ trên Ma Thiên Các, gia sư là Cơ Thiên Đạo, gia sư giống Lục tiền bối đều là cường giả cửu diệp đương thời.”
Vừa nghe đến đây, Thẩm Lương Thọ đã hấp tấp tiếp lời:
“Vu giáo chủ nói cực phải… Các chủ Ma Thiên Các quả thật là anh hùng hào kiệt, cửu diệp vừa xuất hiện, nhật nguyệt phai mờ nhan sắc. Vu giáo chủ đây là đại đệ tử Ma Thiên Các, quản lý đại ma giáo đệ nhất thiên hạ. Nay cửu châu loạn lạc, U Minh Giáo thuận thế mà làm, trọng chỉnh non sông.”
Lục Châu quay đầu nhìn Thẩm Lương Thọ. “Cơ Thiên Đạo lợi hại như vậy?”
Trong lòng Vu Chính Hải khẽ động… Đối với loại cường giả cửu diệp này, chỉ có thể dùng một cường giả khác đồng cấp bậc để kiềm chế hắn lại.
Thẩm Lương Thọ đáp lời:
“Tổ sư gia Ma Thiên Các không chỉ là cường giả cửu diệp mà ngài ấy còn có chín vị đệ tử. Cửu tiên sinh Từ Diên Nhi là người nhỏ tuổi nhất, chỉ mất năm năm đã bước vào Nguyên Thần cảnh, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả… Đại tiên sinh và nhị tiên sinh là bát diệp đại viên mãn, chỉ thiếu một chút nữa thôi sẽ có thể bước vào cửu diệp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận