Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1904: Bị bắt

Trên người hai sư huynh có ấn ký của Thanh Đế nên vẫn không rời khỏi bí ẩn chi địa, mong tìm được sư phụ để người giúp giải trừ ấn ký. Hiện tại hai người không thể không chạy tới tịnh đế thanh liên.
Mà kỳ quái là ba mươi năm nay Thanh Đế không hề đến tìm hai người.
Trong Thánh Điện Thái Hư.
Minh Tâm Đại Đế chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài đại điện.
Thân ảnh Ôn Như Khanh loé lên, khom người bẩm báo: “Đại Đế bệ hạ, thập điện đã phái người đến khu vực chỉ định ở tịnh đế thanh liên và tìm kiếm trong phương viên vạn dặm, nhưng lại không phát hiện ra người nào có hạt giống Thái Hư.”
Minh Tâm Đại Đế dường như đã có dự đoán trước, thản nhiên nói: “Bản đế cũng lường được bọn hắn sẽ chạy đi nên mới bảo các ngươi lập tức xuất phát, không ngờ vẫn không đuổi kịp.”
“Nếu đã như vậy, xin Đại Đế bệ hạ lại dùng Cán Cân Công Chính để tìm ra bọn hắn.”
Minh Tâm phất tay, một cán cân nhỏ toả hào quang xuất hiện trước mặt, cán cân có vẻ hơi nghiêng lệch nhưng không chỉ về một hướng nào.
Ôn Như Khanh cau mày nói: “Thật là giảo hoạt.”
Lúc này, một nữ tử xinh đẹp như hoa mặc y phục đỏ tươi vô cùng yêu diễm xuất hiện, khom người nói: “Tham kiến Đại Đế.”
“Hoa Chính Hồng, ngươi muốn nói cái gì?” Minh Tâm hỏi.
“Hiện tại còn chín viên hạt giống Thái Hư bị thất lạc bên ngoài, với hiệu quả của hạt giống thì bọn hắn ít nhất cũng đã thành chân nhân. Nếu là thời đại cân bằng, Đại Đế bệ hạ nhất định có thể tìm ra bọn hắn, nhưng hiện tại Cán Cân Công Chính bị hiện tượng mất cân bằng ảnh hưởng, muốn cảm ứng được năng lượng trong thiên địa không dễ chút nào.”
Ôn Như Khanh làu bàu: “Nói như không nói!”
Hoa Chính Hồng không hề tức giận, từ tốn nói tiếp: “Nhưng mà thập điện còn gấp gáp hơn chúng ta nhiều.”
Minh Tâm Đại Đế lật tay, trong tay hắn xuất hiện một la bàn hình tròn. Trên la bàn có một cây kim đang không ngừng chuyển động.
“Vật này tên là Bảo Toàn La Bàn, là một phần của thần vật Cán Cân Công Chính đã bị bản đế cắt ra và luyện hoá thành. Giao thứ này cho thập điện đi.”
Hoa Chính Hồng đang chờ vật này, lập tức nở nụ cười. Nàng đã sớm biết Đại Đế luôn có phương án thứ hai cho mọi tình huống.
Hoa Chính Hồng cầm lấy Bảo Toàn La Bàn rồi bay ra khỏi đại điện.
Vật này tuy không thể so với Cán Cân Công Chính về lực phá hoại và công kích, phạm vi cũng không lớn bằng, nhưng nó có thể cảm giác được hiện tượng mất cân bằng trong một thế giới nhỏ. Vì muốn tìm kiếm hạt giống Thái Hư mà một trăm năm trước Minh Tâm đã tạo ra thứ này.
Năm ngày sau.
Tại hắc liên, trong một ngôi miếu rách nát.
“Trưởng lão, vì sao chúng ta không ở trong thành mà phải hành tẩu bên ngoài dã ngoại hoang vu này thế?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
Phan Ly Thiên nói: “Nha đầu, phố xá sầm uất rất bất tiện cho việc chạy trốn.”
“Chạy trốn?” Tiểu Diên Nhi cạn lời.
“Trước khác nay khác, cần phải phòng ngừa cẩn thận. Cách mỗi hai ngày chúng ta phải đổi vị trí, miễn cho đám người Thái Hư tìm ra.”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói: “Nói như vậy, trước khi sư phụ trở về thì chúng ta đều phải sống lưu vong khắp nơi như vậy sao?”
“Hầy…”
Phan Ly Thiên xấu hổ cười, “Tuy lão hủ không muốn thừa nhận nhưng đúng là chúng ta phải di chuyển khắp nơi. Đây không gọi là lưu vong mà gọi là chiến lược di dời.”
Tiểu Diên Nhi không thể không chấp nhận việc này. Nàng ngồi trên bậc thang, tay chống cằm nhìn về phía ngọn núi ở đằng xa: “Chừng nào sư phụ mới trở về chứ…”
Cách đó không xa, Tả Ngọc Thư cười nói: “Nha đầu, nghĩ tới mấy chuyện phiền muộn làm gì? Tu luyện với lão thân nào.”
“Không có chút sức lực nào.”
“Không tu luyện thì làm sao tiến bộ được?”
“Ta vẫn luôn lười biếng như vậy mà.” Tiểu Diên Nhi ủ rũ nói.
Quá đả kích người ta rồi!
Tả Ngọc Thư tự chuốc nhục nhã, buồn bực đi tới bên cạnh luyện tập ấn phù.
Tối hôm đó.
Từ chân trời phía bắc đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn khổng lồ. Phi liễn rộng mấy trăm trượng tựa như một con hung thú cấp tốc lướt về phía ngôi miếu hoang.
Bốn vị trưởng lão lập tức đứng lên. “Đi thôi!”
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn về phía phi liễn, khẽ nói: “Có lẽ không phải đến vì chúng ta đâu?”
“Cẩn thận vẫn hơn.”
“Vâng.”
Năm người bay qua mấy rặng núi, đáp xuống một cánh rừng rậm để tránh né phi liễn.
Tiểu Diên Nhi vừa đáp xuống đất đã bất đắc dĩ nói: “Không có sư phụ, chúng ta chỉ có thể chạy trốn khắp nơi.”
“Đây là chuyện chẳng ai muốn, chúng ta cố nhịn một chút là được.” Phan Ly Thiên nói.
Gió đêm ở hắc liên lạnh toát, có lẽ hiện tượng mất cân bằng đã đi tới hồi cuối nên bầu trời đêm đầy sao đẹp không cách nào tả xiết.
Tiểu Diên Nhi nhìn lên trời nói: “Phan trưởng lão, có khi nào sư phụ ta đã…”
“Nha đầu, không được nói linh tinh.” Phan Ly Thiên trực tiếp ngắt lời nàng.
Tiểu Diên Nhi le lưỡi.
“Mọi việc đều đã được thượng thiên sắp đặt. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta lại đi tìm chỗ khác.”
Sáng sớm hôm sau, bên tai năm người truyền đến tiếng ông ông. Bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện toà phi liễn hôm qua lại xuất hiện ở chân trời.
Tả Ngọc Thư nhíu mày, không nói nhảm một câu nào, quả quyết nói: “Đi!”
Năm người tiếp tục phi hành. Bọn hắn bay qua sơn mạch và rừng rậm, đến một chân núi mới dừng chân đứng lại. Dưới chân núi vừa hay có một toà lương đình.
Nhưng lúc này trong lương đình bỗng truyền ra một thanh âm: “Ta chờ ở đây đã lâu. Mời chư vị đi vào một lần.”
Bốn vị trưởng lão lập tức che chắn Tiểu Diên Nhi, sắc mặt bốn người biến hoá, thấp giọng nói: “Hoa Vô Đạo, ngươi mang nha đầu rời đi trước.”
“Được.” Hoa Vô Đạo lập tức đồng ý. Ba người còn lại vận công điều động nguyên khí.
Trong lương đình có một vị nam tử phong độ bước ra, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ. Hắn nhìn về phía năm người, thản nhiên nói:
“Các ngươi trốn không thoát.”
Nếu hắn nói lời nào khác, năm người đã không kinh ngạc như vậy. Nhưng câu nói này lại khiến bọn hắn phải kinh hãi.
“Thì ra là ngươi giở trò quỷ?”
Nam tử khom người, lễ phép nói: “Tại hạ là Thất Sinh, đã chờ các vị rất lâu. Mời tiến vào lương đình nói chuyện.”
Hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện ở bốn phương tám hướng, vây kín năm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận