Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 643

Cùng lúc đó.
Trong một tửu lâu ở thành Duyện Châu.
Từ trong ra ngoài đều bị binh sĩ và tu hành giả vây chặt, đường đi bên dưới và các toà kiến trúc xung quanh đều có người canh gác.
Trên đường không có một bách tính nào. Cả toà thành Duyện Châu đều im ắng thanh tĩnh vô cùng. Trên bầu trời, tầng bình chướng khổng lồ đã bao phủ toàn bộ thành trì.
“Kiếm Ma tiền bối, vẫn nên từ bỏ đi thì hơn. Từ khi ngươi bước vào Duyện Châu một khắc ta đã chú ý tới ngươi. Hiện tại toàn bộ nơi này đều là cạm bẫy chờ đợi ngươi đó.”
Nhìn vị thanh bào kiếm khách ngồi đối diện, ngay cả nói chuyện thôi mà Ma Thanh cũng phải cực kỳ cẩn thận.
“Ta có thể khẳng định ngươi đã trảm kim liên. Sau khi trảm kim liên chắc chắn tu vi đã giảm đi nhiều, không còn là cao thủ bát diệp nữa. Ngươi rất tự tin, nhưng chính sự tự tin này đã hại ngươi.” Ma Thanh nói.
Nhưng người đối diện lại vẫn thản nhiên như không, tay cầm tách trà vừa uống vừa thưởng thức cảnh trí bên ngoài cửa sổ.
Ma Thanh cảm giác mình bị coi thường, bèn nhíu mày nói: “Ngươi không sợ?”
Thanh bào kiếm khách mỉm cười đáp: “Vì sao phải sợ?”
“Sợ ta giết ngươi.”
“Nếu ngươi có thể giết ta thì ta sợ còn có ích gì? Nếu ngươi không giết được ta thì ta cần gì phải sợ?” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.
Ma Thanh bị lời nói của Ngu Thượng Nhung xoay quanh đến đau đầu. “Kiếm Ma tiền bối, ta nói nhiều như vậy mà ngươi vẫn không hiểu.”
Hắn vung tay lên. Tu hành giả trong tửu lâu lập tức đồng loạt rút ra bội kiếm.
Đám người bên ngoài tửu lâu cũng tiến lại gần, hoàn toàn bao vây Ngu Thượng Nhung, gần như không có biện pháp trốn thoát.
Ngu Thượng Nhung nói: “Nếu là Ma Lộ Bình đích thân tới đây thì có thể hơi phiền phức, đáng tiếc người tới lại là ngươi.”
Từ nhỏ Ma Thanh và ca ca Ma Lộ Bình đã bắt đầu tu hành, tuổi tác hai người không khác biệt lắm nhưng thiên phú của Ma Lộ Bình lại cao hơn một bậc, tu vi cực mạnh. Thế nhân ai cũng chỉ biết tới một trong bát đại thống lĩnh Ma Lộ Bình, lại không ai chú ý đến sự tồn tại của Ma Thanh hắn, hắn vẫn luôn sống dưới sự che chở của anh trai ruột.
Dần dà Ma Thanh cũng rất muốn chứng minh bản thân. Hiện tại bao vây vị Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung trong truyền thuyết chính là cơ hội cực tốt để hắn giương danh tu hành giới.
“Có ta là đủ.”
“Ta rất thưởng thức lòng can đảm của ngươi.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
“Đều vì minh chủ thôi. Đại thế của U Minh Giáo đã định, huống hồ sau lưng còn có Cơ lão tiền bối cửu diệp làm chỗ dựa, Duyện Châu thất thủ cũng là chuyện sớm muộn.” Ma Thanh nói.
“Đã biết kết cục sao còn không mau chạy trốn?”
Ma Thanh cười ha hả. “Đương nhiên sẽ trốn, chỉ là ta phải giết ngươi trước đã… Không được hoàng thất phong thưởng thì ít ra cũng phải giành được thanh danh. Duyện Châu thì liên quan gì ta, giang sơn này liên quan gì ta?”
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ chạy lên chắp tay bẩm báo: “Ma tướng quân, U Minh Giáo đã phát động tổng tiến công.”
Ma Thanh nghe vậy, hai mắt trừng lên.
Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến một tiếng vụt kiếm. Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đối diện hắn đã rút kiếm khỏi vỏ!
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
Đám người giật mình kinh hô. Ma Thanh ngay lập tức gọi ra pháp thân.
Ông!
Pháp thân lục diệp chắn trước mặt Ma Thanh, cả toà tửu lâu lập tức bị pháp thân phá tung nóc, mảnh vụn và tạp vật bay đầy trời!
Pháp thân lục diệp vàng óng va chạm với Trường Sinh Kiếm, cương khí lăn lộn, Ma Thanh bay ra sau rời khỏi tửu lâu, lăng không lơ lửng trên bầu trời.
Đám người xung quanh ùa lên. Khi Ma Thanh đang cho rằng một kiếm của Kiếm Ma đã thất bại thì...
Ma Thanh đột nhiên cảm thấy tầm mắt trở nên mơ hồ… Người của hắn xông tới chắn ở phía trước nhưng hắn chẳng nhìn thấy gì.
Hắn cố gắng nhìn chăm chăm về phía trước để ép mình thanh tỉnh. Cho đến khi tầm nhìn quay trở lại, Ma Thanh nhìn thấy ba đạo thân ảnh từ ba hướng trái, giữa, phải đang đạp không lao tới trước mặt.
Thanh bào kiếm khách mỉm cười, tay phải cầm Trường Sinh Kiếm, trên lưỡi kiếm hiện ra quang mang màu đỏ nhạt, kiếm lệch bốn mươi lăm độ… Đại thần thông thuật! Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn!
Xoẹt!
Ngu Thượng Nhung thong dong chém xuống, thanh âm thanh thuý quen thuộc vang lên.
Pháp thân Ma Thanh xuất hiện một khe hở… một vết cắt cực kỳ chỉnh tề.
“Đây là…” Trong mắt Ma Thanh lộ ra vẻ sợ hãi, hắn đờ đẫn nhìn pháp thân của mình tiêu tán, lúc này trên lồng ngực của hắn cũng có một vết chém tương ứng.
Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên như không. Thu kiếm!
Trường Sinh Kiếm bay trở vào vỏ nhanh như thiểm điện. Ngu Thượng Nhung không nhìn tới, đạp không bay lên.
Cùng lúc đó đám tu hành giả vừa nhào vào trong tửu lâu mới phát hiện đã vồ hụt. Bọn hắn vội xoay người nhìn về phía Ma Thanh đang lăng không lơ lửng.
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
“Giết hắn!”
Mấy chục tên tu hành giả vây lại đông như ruồi. Quanh thân Ngu Thượng Nhung bắn ra vô số cương ấn hình lá cây cuốn theo một trận cuồng phong lao về phía đám người.
“Đây là cái gì?”
Xoẹt!
Xoẹt xoẹt!
Từng mảnh lá cây màu vàng kim vạch qua cổ đám tu hành giả. Từng bộ thi thể rơi rụng xuống đất, chỉ trong giây lát đã mất mạng.
“Liên diệp!”
“Là liên diệp của kim liên!”
“Cẩn thận!”
Đám tu hành giả lập tức từ bỏ truy kích. Ma Thanh lăng không lơ lửng dùng một tay che lại vết thương giữa ngực.
Hắn nhìn thấy vô số cương ấn hình liên diệp sau lưng Ngu Thượng Nhung từ từ tiêu tán theo cơn gió, cuối cùng chỉ còn lại sáu mảnh dung nhập vào trong cơ thể.
Ma Thanh khó khăn há miệng, run rẩy nó: “Lục… lục diệp không kim liên? Liên diệp còn có thể dùng như vậy?”
Đáng tiếc… khi hắn minh bạch mọi chuyện thì đã muộn.
Ma Thanh từ trên không trung rơi xuống, đầu ngoẹo sang một bên, máu tươi tuôn trào từ giữa lồng ngực chảy ra ướt đẫm mặt đất tựa như một con lạch nhỏ uốn lượn.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Ngu Thượng Nhung không nghe được tiếng Hệ thống nhắc nhở, tiếp tục sử dụng đại thần thông chạy về phía cổng thành.
Giết Ma Thanh không đáng khoe khoang. Ca ca của hắn, Ma Lộ Bình, mới là đối thủ khó chơi.
Hành tung của Ngu Thượng Nhung đã bại lộ, nhất định phải rời khỏi thành Duyện Châu trong thời gian nhanh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận