Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 456

Vù!
Tay phải Đoan Mộc Sinh cầm giữa thân Bá Vương Thương, chĩa mũi thương vào mặt Tư Vô Nhai.
“Lão tứ nói đúng, đối phó với đám tiểu nhân hèn hạ thì không cần phải công bằng làm gì. Sư phụ cũng đã khuyên bảo ta, trên đời này làm gì có chuyện nào công bằng? Lần này ta phải xem xem tên phản đồ nhà đệ đã tăng thêm được mấy phần bản sự…”
Bá Vương Thương đâm về phía trước. Hàn mang loé lên, thương xuất như long!
Vù vù vù…
Tư Vô Nhai điểm nhẹ mũi chân, toàn thân lùi ngược ra sau. Hai người lại lao vào giao chiến.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức lui lại đứng một bên quan sát trận chiến.
“Phan huynh, ta mà tin huynh nữa thì ta làm con huynh.” Chu Kỷ Phong phàn nàn.
“Ngươi cút đê!”
Chu Kỷ Phong lau mồ hôi trên mặt rồi nói: “Tam tiên sinh và thất tiên sinh, người nào lợi hại hơn?”
“Ta đoán là thất tiên sinh. Ngươi nghĩ xem, tu hành giới đều bị hắn quấy đến long trời lở đất, cửu châu Đại Viêm loạn không chịu nổi. Người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nước không thể dùng đấu mà đo được. Hơn nữa ta còn nghe bát tiên sinh nói cho đến bây giờ chưa từng có ai có thể bức thất tiên sinh ra tay toàn lực.”
“Lợi hại vậy sao?”
“Xem thì biết.”
Hai người vừa nói vừa quan sát chiến cuộc.
Đoan Mộc Sinh tung người nhảy lên không trung, hai tay cầm cán Bá Vương Thương lăng không lao vụt xuống. Thương ảnh biến thành hàng trăm hàng ngàn đạo!
Thiên Quyến Hữu Khuyết!
Thương ảnh chằng chịt không ngừng đâm về phía Tư Vô Nhai. Trước người Tư Vô Nhai bắn ra mấy đạo cương khí.
Phanh phanh phanh!
Ngoài dự đoán của mọi người, đám thương ảnh kia chỉ trong giây lát đã đâm nát cương khí, vọt thẳng đến trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai đưa tay đón đỡ.
Ầm!
Tư Vô Nhai lăng không xoay chuyển, lảo đảo lui lại. Hai bàn tay bị chấn đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Đoan Mộc Sinh thu Bá Vương Thương lại, không tiếp tục tấn công. “Chỉ có bấy nhiêu bản sự thôi à?”
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Tu vi tam sư huynh tinh xảo. Bội phục! Bội phục!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đều nhất thời câm nín.
Phan Trọng im lặng trợn trắng mắt, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ: Mẹ nó nếu mà ta còn tin ngươi thì ta sẽ đi đầu xuống đất!
Đoan Mộc Sinh nâng Bá Vương Thương vác lên vai. “Tự mình vào động diện bích đi. Hay còn muốn ta phải mời đệ?”
Tư Vô Nhai gật đầu không hề phản kháng, cũng không có ý khó chịu, chỉ ngoan ngoãn bước vào động diện bích.
Hậu sơn lại trở nên yên tĩnh.
“Thương thuật của tam tiên sinh rốt cuộc cũng đã tiến bộ!” Phan Trọng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
“Rốt cuộc cũng tiến bộ?” Đoan Mộc Sinh nhíu mày. “Ý của ngươi là trước đây ta chẳng hề tiến bộ?”
“Mau lại đây, cả ngươi nữa… mấy ngày nay đừng hòng ăn cơm, theo ta đi luyện thương!”
Đoan Mộc Sinh không tức giận mà còn trưng ra vẻ mặt hoà ái bước tới, dùng Bá Vương Thương xách cổ áo hai người lên như cái đòn gánh, gánh trên vai, thủng thẳng đi về phía sân tập luyện giữa sườn núi, mặc kệ vẻ mặt cầu xin hối lỗi của Phan Trọng và Chu Kỷ Phong…
Trời chạng vạng tối.
Lục Châu mở mắt. Sau khi lĩnh hội Thiên thư nửa ngày, trạng thái tinh thần của hắn đã khôi phục lại một chút, nhưng vẫn còn cách tình trạng bão hoà xa lắm.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra.
Tính danh: Lục Châu.
Thân phận: Nhân tộc Đại Viêm.
Tu vi: Thần Đình cảnh Hóa Đạo.
Điểm công đức: 42.800 điểm.
Pháp thân: Thập Phương Càn Khôn.
Tuổi thọ còn lại: 9.763 ngày.
Thẻ đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng, 63 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, 4 thẻ Lồng Giam Trói Buộc, 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo, Bạch Trạch đang nghỉ ngơi, Bệ Ngạn, 2 thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương, 3 thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá, 2 thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá, 1 thẻ Lôi Cương, 33 thẻ Thẻ Nghịch Chuyển.
Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Ngọc Phất Trần cần luyện hóa lại để sử dụng, Khổng Tước Linh cần luyện hóa lại để sử dụng.
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư.
Lần này đến Lương Châu Thành kiếm được không ít, nhất là lúc Tư Vô Nhai giết gần hai ngàn tên dị tộc.
“Chỉ còn một bước nữa là có thể vào Nguyên Thần cảnh.” Lục Châu thì thào tự nói với bản thân.
Chỉ có bước vào Nguyên Thần cảnh mới được xem là đã bước qua ngưỡng cửa tu hành.
Lục Châu vung tay lên, giao diện biến mất. Nghĩ lại mình còn phải xử lý không ít chuyện, Lục Châu tạm thời bỏ qua suy nghĩ tiêu xài điểm công đức.
Nghe thấy bên ngoài có nữ đệ tử đang thu dọn đồ đạc, Lục Châu nhân tiện hạ lệnh: “Gọi Tư Vô Nhai tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai đi theo một nữ đệ tử rời khỏi động diện bích tiến vào Đông Các.
Dọc đường đi, Tư Vô Nhai hỏi nữ đệ tử kia: “Cung chủ của các ngươi bây giờ đang ở đâu?”
Nữ đệ tử lập tức khom người đáp: “Thất tiên sinh, trong Ma Thiên Các không có cung chủ nào cả, cũng không còn tồn tại Diễn Nguyệt Cung.”
Nói xong, nàng im lặng một chốc rồi giải thích:
“Lục tiên sinh đã bị Các chủ trục xuất khỏi sư môn từ lâu, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Lần gần đây nhất nàng xuất hiện khi giết Ngũ Thử Thượng Nguyên thành, trao trả lại Bảo Thiền Y cho bát tiên sinh. Từ đó đến nay chẳng ai nghe được tin gì về nàng nữa.”
“Bặt vô âm tín?” Tư Vô Nhai dừng bước.
Trước đây tình báo của hắn đều là mấy chuyện xảy ra bên ngoài Ma Thiên Các. Hắn vốn định hỏi một số chuyện về tình hình hiện tại của Ma Thiên Các nhưng chẳng biết đã đến Đông Các tự bao giờ.
Nữ đệ tử kia khom người nói: “Thuộc hạ cáo lui.”
Tư Vô Nhai nhìn cảnh trí tại Đông Các. Vật đổi sao dời nhưng nơi đây vẫn hệt như trong trí nhớ, chẳng có gì khác biệt… có chăng chính là bản thân hắn đã thay đổi.
Hắn lớn lên rồi, không còn là đứa nhỏ năm đó nữa.
Sư phụ cũng không còn là sư phụ của năm đó.
Tư Vô Nhai bước vào trong sân viện, đi đến trước cửa phòng sư phụ, khom người nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Trong phòng không truyền tới tiếng đáp lời, nhưng cánh cửa bị cương khí đẩy mở.
Tư Vô Nhai hiểu ý bước vào phòng.
Căn phòng rộng rãi mang lại cảm giác dễ chịu, cảnh trí trang nhã, giữa phòng có một bàn trà, trên bàn đặt một đỉnh đốt hương nhỏ. Bên cạnh còn có bộ văn phòng tứ bảo gồm giấy, bút, nghiên, mực và một giá sách.
Tư Vô Nhai vô tình đưa mắt nhìn vào bức tranh chữ treo trên tường viết: “Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt, Thiên Nhai Cộng Thử Thì.”
Không biết tại sao, khi vừa nhìn thấy hai câu thơ này, trái tim hắn đập thình thịch liên hồi.
Tư Vô Nhai là kẻ thông minh bậc nào, ngay lập tức đã hiểu rõ ý nghĩa hai câu thơ. Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc nhưng lại không dám nói nhiều.
Hắn nuốt nước miếng, nhìn về phía sư phụ đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.
Trầm mặc một lát, Tư Vô Nhai mới lên tiếng: “Sư phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận