Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1112

Mạc Hành Lộ thấy Mệnh Cách Chi Tâm đã vào tay, nhân tiện nói: “Lão tiên sinh có biết Thiên Luân sơn mạch?”
“Thiên Luân sơn mạch?” Lục Châu nghi hoặc hỏi, không rõ vì sao đối phương lại nhắc tới nơi này.
“Sau trận chiến ở Thiên Luân sơn mạch, Dư Trần Thù bị cường giả thập diệp đánh giết, sau đó Thiên Giới Bà Sa xuất hiện. Ta và Huyền Thành Tử may mắn được gặp vị cường giả kia… Lão tiên sinh có thể đến Thiên Luân sơn mạch thử thời vận xem sao.” Mạc Hành Lộ cười nói.
Câu nói này lộ ra hai ý: một, Mệnh Cách Chi Tâm sẽ không nhường lại; hai, bọn hắn có quen biết đại lão Thiên Giới Bà Sa, ngươi liệu mà làm.
Thật là bất đắc dĩ mà.
Xem ra lão phu chỉ có thể để lộ thân phận. Tuy là đại lão Thiên Giới Bà Sa nhưng lão phu vẫn thích dùng lý phục người hơn.
“Thôi vậy.” Lục Châu vuốt râu gật đầu, “Kỳ thực lão phu chính là…”
Ông !
Một đạo quang trụ từ phía chân trời bắn tới, mấy ngàn tu hành giả cả kinh ngẩng đầu nhìn sang.
Từ phía bắc Đông Lâm sơn mạch bỗng xuất hiện một toà pháp thân hắc liên Thiên Giới Bà Sa cao ba mươi lăm trượng đang lướt về phía bọn hắn.
“Thiên Giới Bà Sa!” Mạc Hành Lộ, Từng Diễn và Huyền Thành Tử la thất thanh.
“Chạy mau!”
“Không kịp rồi!”
Sau khi cường giả hắc liên Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách xuất hiện ở Thiên Luân sơn mạch, tu hành giả hồng liên giới đã vô cùng bàng hoàng trong một khoảng thời gian rất dài.
Nay hắc liên tái hiện, bọn hắn sao có thể không sợ hãi.
Tốc độ của Thiên Giới Bà Sa quá nhanh khiến bọn hắn không còn suy nghĩ chạy trốn, hơn nữa đối phương lại có không chỉ một người, mà là… sáu người.
Đây chính là nhóm Hắc Ngô Vệ đã lâu không lộ diện.
Sáu tên Hắc Ngô Vệ mặc hắc sắc khôi giáp, tay cầm trường kích lăng không lướt đến, sáu người chia thành hai đội. Bọn hắn bày ra lực lượng Mệnh Cách chỉ để đám tu hành giả trước mặt không dám vọng động.
Hiệu quả không tệ, mấy ngàn tu hành giả đều đứng yên bất động, đến hơi thở cũng phải cẩn thận dè dặt sợ chọc giận đám người hắc liên.
Kỳ thực, khi đạt đến cửu diệp và thập diệp, bọn hắn luôn có một ảo giác, tựa như có người đang quan sát mình mọi lúc và thao túng tất cả, khiến bọn hắn không cách nào tiến lên. Bao nhiêu năm qua vẫn luôn có những mạo hiểm giả không sợ chết muốn tìm tòi bí mật như Lạc Tuyên, cũng có người muốn tìm Mệnh Cách thú như Dư Trần Thù, lại có người cam nguyện làm chó săn cho hắc liên như Hạ Hầu Sinh.
Sáu tên Hắc Ngô Vệ từ dáng người đến vũ khí, khôi giáp đều giống nhau như đúc. Một đánh ba Lục Châu còn có thể, nhưng một đánh sáu thì rất khó.
Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử theo bản năng lùi về sau mấy mét… Một cảm giác đè nén khó tả ập xuống toàn bộ Đông Lâm sơn mạch.
Lúc này, bên nhóm Hắc Ngô Vệ bên trái, tên đội trưởng đứng giữa cất giọng nói cực kỳ ngột ngạt: “Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra đây.”
Đám tu hành giả Vấn Thiên Tông không dám nói lời nào. Bọn hắn phải vất vả trả giá đại giới để lấy được viên Mệnh Cách Chi Tâm này, trong lòng đương nhiên không cam tâm. Nhưng bọn hắn có quyền lựa chọn sao?
“Ta lặp lại lần nữa, giao Mệnh Cách Chi Tâm ra đây.” Giọng tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ trầm thấp khiến người ta không rét mà run.
Từng Diễn không phục, nhưng không phục thì còn có thể làm gì, chỉ đành cắn răng ra lệnh: “Đưa hắn.”
Một tên tu hành giả Vấn Thiên Tông điều khiển cương khí nâng Mệnh Cách Chi Tâm lên bay về phía đội trưởng Hắc Ngô Vệ.
“Tốt lắm.” Hắc Ngô Vệ cảm thấy hài lòng trước biểu hiện của Vấn Thiên Tông.
Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử thấy vậy đành phải phất tay. Người của Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan cũng giao Mệnh Cách Chi Tâm ra.
“Rất tốt.”
Kế hoạch theo không kịp biến hoá. Lục Châu không ngờ sự tình lại phát triển đến bước này. Là một Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách, hắn sao có thể trơ mắt nhìn Mệnh Cách Chi Tâm bị kẻ khác đoạt đi.
“Chờ một chút.” Lục Châu bay về phía trước mấy mét. “Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm của Sơn Cao thuộc về lão phu, không thể cho ngươi.”
Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ và Từng Diễn cạn lời.
Lão đầu này muốn Mệnh Cách Chi Tâm đến điên rồi sao? Tranh với bọn hắn thì thôi đi, bây giờ đến đại lão Thiên Giới Bà Sa mà cũng tranh? Chán sống rồi mà!
Mạc Hành Lộ thấp giọng khuyên can: “Lão tiên sinh, đừng nói nữa !”
Những người khác gần như muốn khóc. Ngài muốn Mệnh Cách Chi Tâm cũng đừng kéo mọi người chết chung như vậy chứ!
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ nhìn về phía Lục Châu. “Mệnh Cách Chi Tâm của ngươi?”
Lục Châu thản nhiên vuốt râu nói: “Đúng vậy.”
Tên Hắc Ngô Vệ gật đầu, ngữ khí trầm thấp: “Từ giờ trở đi, ba viên Mệnh Cách Chi Tâm này sẽ thuộc về Hắc Ngô Vệ. Lời này ngươi đã nghe rõ chưa?”
“Nghe thì rõ đấy, nhưng không hiểu.” Lục Châu hờ hững đáp.
“Không hiểu?”
Ông !
Một toà pháp thân hắc liên cao bốn mươi lăm trượng xuất hiện trước mặt mọi người, toà hắc liên đen như mực với mười mảnh liên diệp xoay tròn, hắc sắc tinh bàn trông thần bí khó dò toả ra quang hoa nhàn nhạt.
Đông Lâm sơn mạch yên tĩnh chưa từng thấy. Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ thu hồi pháp thân, hỏi lại: “Bây giờ đã hiểu rõ chưa?”
Nhu Lợi, Huyền Thành Tử và Từng Diễn vội vàng gật đầu: “Hiểu rõ, hiểu rõ…”
Lục Châu trầm mặc.
Uổng công vừa rồi lão phu tận tình phân rõ phải trái với các ngươi, phí nhiều nước miếng như vậy lại chẳng bằng người ta gọi ra pháp thân một lần?
Tên Hắc Ngô Vệ nhìn về phía Lục Châu. “Hiểu rõ chưa?”
Lục Châu lắc đầu.
Nội tâm ba vị thập diệp đều sụp đổ! Chọc giận đại lão Thiên Giới Bà Sa thì toàn bộ bọn hắn đều phải chôn cùng.
“Lão tiên sinh đã hiểu rõ rồi, các vị đại nhân cứ mang Mệnh Cách Chi Tâm đi đi.”
“Đúng đúng đúng, xin hãy mang đi.”
Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ liên tục nói đỡ, không muốn cho Lục Châu có cơ hội mở miệng.
Đáng tiếc tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ kia cũng rất cứng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Châu, chờ nghe câu trả lời của hắn.
Lục Châu mở miệng nói: “Đây là ăn cướp trắng trợn?”
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ bay về phía trước, đứng giữa đám người, mặt đối diện với Lục Châu. “Con người sinh ra vốn đã không bình đẳng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận