Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 699

Đám binh sĩ phòng thủ biên cương bên phía Tây Vực lập tức hành động, triệu tập nhân mã kéo tới lạch trời!
Thần sắc Ngu Thượng Nhung chăm chú nhìn về phía trước, gió tuyết làm mờ tầm nhìn của hắn, vô số bông tuyết rơi lên pháp thân che khuất đi quang mang, nhưng hắn vẫn kiên định tiến tới, không hề lùi bước.
“Khai!”
Bảy mảnh liên diệp toả quang mang lóng lánh xuất hiện, xoay tròn xung quanh pháp thân. Đám tuyết đọng bị liên diệp cuốn đi chỉ trong khoảnh khắc, quang mang đại thịnh!
Oanh!
Pháp thân đẩy lùi gió tuyết, biến thành một vầng sáng rực rỡ trên không trung. Cát Lượng phối hợp ăn ý, cõng Vu Chính Hải theo sát phía sau, rốt cuộc cũng vượt qua được điểm cao nhất trên lạch trời.
Gió tuyết tàn phá khắp nơi!
Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân, tuyết trắng lập tức bám đầy người hắn, từ tóc tai đến chân mày và cả trường bào đều nhiễm một màu trắng xoá.
Cương khí mở ra tạo thành một lồng bình chướng ngăn cản gió tuyết. Cát Lượng hí lên một tiếng rồi chạy tới đứng bên cạnh hắn.
Một người một ngựa đứng trên đỉnh lạch trời, quan sát đất trời bao la.
Tiếng gió vù vù vang vọng bên tai, cảnh sơn hà mông lung diễm lệ cũng bị gió tuyết che mất, Tây Vực mênh mông vô bờ đều bị bóng đêm vô tận che lấp.
“…Trước kia khi ta vừa bước vào bát diệp đỉnh phong đã từng một mình đến đây. Nay đứng ở chỗ này cũng không còn thấy thú vị như trước nữa.”
Hí !
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía Vu Chính Hải. “Đại sư huynh, huynh chưa từng đến, không cách nào thưởng thức được cảnh tượng sơn hà mỹ lệ nơi này.”
Ngu Thượng Nhung nhảy lên lưng Cát Lượng, bay về phía Lâu Lan. Hắn biết bây giờ không phải lúc để thưởng thức phong cảnh, huống chi không ngừng tiêu hao nguyên khí giữa cơn gió tuyết là một chuyện rất nguy hiểm.
“Cát Lượng, mặc kệ đám tu hành giả trấn thủ biên cương đi.”
Hí !
Cát Lượng bốn vó đạp không lao xuống, khi xuống đến độ cao thích hợp nó lập tức điều chỉnh phương hướng, toàn thân như thiểm điện vọt vào trong mây mù.
Thần Đô Đại Viêm, trong Đại Chính Cung.
Giữa đêm khuya, cung điện vô cùng im ắng. Trải qua hai ngày lĩnh hội, lực lượng phi phàm trong cơ thể Lục Châu đã khôi phục được một chút.
Ngay khi Lục Châu vừa định ngừng lĩnh hội, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ: “Suỵt, nơi này là Hoàng thành. Nhiệm vụ lần này là điều tra chứ không phải ám sát!”
“Trường Thanh Cung, Đại Chính Cung, nội khố… một tấc đất cũng không được buông tha, chúng ta nhất định phải tìm ra chiếc rương đó. Thần Đô đang đại loạn, nếu bỏ lỡ cơ hội này sợ là không có lần sau.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Một tiếng sau tập hợp ở chỗ này. Hành động!”
Lỗ tai Lục Châu giật giật. Cung điện yên tĩnh khiến thần thông thính lực của hắn phát huy đến cực hạn.
Lục Châu mở mắt, nhìn thoáng ra bóng đêm bên ngoài đại điện.
Lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, nhanh nhẹn mà linh hoạt. Hắc ảnh lẻn vào trong cung điện, đi xuyên qua hành lang, mũi hắn liên tục đánh hơi như mũi chó.
Dường như hắn có thiên phú đặc biệt là nắm bắt khí tức, mỗi khi hắn dừng lại ẩn nấp, mũi hắn toả ra cương khí yếu ớt, chợt loé lên rồi biến mất. Không bao lâu sau nơi đó lập tức xuất hiện một đoàn cấm vệ quân đi tuần tra ngang qua.
Lát sau, hắc ảnh lắc mình chui vào một gian phòng trống, trốn phía sau một tấm bình phong.
Mũi hắn lại phát ra quang mang nhàn nhạt, cái mũi giần giật liên hồi.
“Ai đó?” Hắn đột ngột xoay người, trừng to mắt nhìn ra phía sau.
Trong gian phòng, có một lão nhân cao tuổi đang ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn. Lão nhân ngẩng đầu nhìn hắn vẻ dò xét.
“Người trẻ tuổi, ngươi đang tìm gì thế?”
Trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, nhìn chằm chằm lão nhân không chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt, chóp mũi giật giật mấy cái rồi kinh ngạc nói: “Ngũ… ngũ diệp?”
Lão nhân nghi hoặc hỏi: “Ngươi có thể nhìn ra lão phu là ngũ diệp?”
Hắc ảnh không trả lời câu hỏi của đối phương mà chỉ nói: “Không liên quan gì đến ngươi. Từ giờ trở đi không được phép lên tiếng, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!”
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu, vuốt râu nói: “Người Thâm Mục?”
Hắc ảnh giật mình: “Hả? Làm sao ngươi biết?”
“Khi còn trẻ lão phu từng đến Nhung Bắc. Thâm Mục là một trong những dị tộc sống ở Nhung Bắc, sao bây giờ lại lớn mật như vậy, cả gan xâm nhập Đại Viêm?” Lục Châu lảm nhảm như đang nói chuyện trong nhà.
Hắc ảnh cười ha hả nói: “Đương nhiên!”
Đại Viêm cửu châu đang loạn lạc, Thần Đô lại là một mảnh phế tích, cấm vệ quân thương vong thảm trọng, hai đại thư viện bị U Minh Giáo công kích cũng suy sụp rất nhiều. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để xâm nhập Đại Viêm.
Vốn cho rằng bọn hắn sẽ hợp thành liên minh đến xâm chiếm, không ngờ lại dùng loại phương thức này để trà trộn vào Đại Viêm. Chẳng trách Lương Châu vẫn bình tĩnh không xảy ra chiến loạn.
Lục Châu chậm rãi nói: “Các ngươi đang tìm cái gì?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.” Hắc ảnh đứng cách Lục Châu không xa, làm ra vẻ lúc nào cũng có thể công kích tới.
“Tìm rương?” Lục Châu tiếp tục hỏi dò.
“Sao ngươi biết?” Hắc ảnh cả kinh.
“Là chiếc rương do một vị cửu diệp lưu lại có phải không?”
Hắc ảnh mở to hai mắt nhìn về phía lão nhân đang ngồi xếp bằng: “Nếu ngươi chịu nói cho ta biết chiếc rương đó đang ở đâu thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Hắn hoàn toàn không biết kẻ ngồi trước mặt hắn còn đáng sợ hơn cả lão hổ.
Với thực lực của Lục Châu thì bắt đám dị tộc này lại chẳng khó khăn gì, nhưng đám người này đã xâm nhập vào hoàng cung đương nhiên sẽ có tinh thần không sợ chết.
“Nếu ngươi chịu nói ra mục đích của mình thì lão phu sẽ nói cho ngươi biết.” Thái độ Lục Châu tuy lạnh nhạt mà rất kiên định.
Hắc ảnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm bao trùm không gian. Hoàng thành quá rộng lớn, muốn tìm được chiếc rương là chuyện gian nan vô cùng.
Hắn nghĩ ngợi một lát rồi thấp giọng đáp: “Trong rương có đồ vật chúng ta cần… Còn đó là thứ gì thì chúng ta cũng không biết, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.”
“Phụng mệnh của ai?”
Câu hỏi này khiến hắc ảnh dâng lên lòng cảnh giác. Hắn nói với Lục Châu: “Ngươi đang bẫy ta?”
“Muốn có được chiếc rương thì trả lời lão phu.”
Hắc ảnh do dự rồi đáp: “Đương nhiên là tướng quân Tạp La Nhĩ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận