Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 625

“Các chủ dùng tay không nâng Bồng Lai đảo khiến người đời kinh diễm, xem ra lần đó làm việc tốt rất đáng giá.”
Đám người gật đầu khen ngợi. Hoàng Thời Tiết là cao thủ bát diệp, muốn đối phó với Cổ Nhất Nhiên cũng không thành vấn đề.
Như vậy Tô Thánh và Lưu Qua sẽ làm thế nào? Mọi người quay đầu nhìn sang.
Lúc này Tô Thánh đã lăng không bay tới gần Lục Châu, song chưởng đánh ra lít nha lít nhít ấn phù.
“Là ấn phù Nho môn!” Tả Ngọc Thư lắc đầu. “Quả nhiên là cáo già. Bọn hắn nhìn ra năng lượng của huynh trưởng có thể bị tiêu hao nên cố ý dùng loại ấn phù cấp thấp này để hao mòn nó.”
“Hèn hạ!”
“Vô sỉ!”
“Hạ lưu!”
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn Minh Thế Nhân đứng bên cạnh vừa nói ra câu cuối cùng. “Hạ lưu ở chỗ nào?”
“Chuyện đó không quan trọng, cứ mắng hắn là được rồi.” Minh Thế Nhân trừng mắt nhìn Tô Thánh.
Phanh phanh phanh!
Toàn bộ ấn phù đánh xuống đều bị năng lượng màu lam của Lục Châu ngăn trở và đánh tan. Liên tục một khắc đồng hồ, Tô Thánh không ngừng đánh ra vô số ấn phù Nho môn.
Ầm! năng lượng màu lam lại chấn bay hắn. Tô Thánh kêu lên một tiếng đau đớn, lăng không lui lại đến hơn trăm mét, trong lòng kinh hãi không thôi. Cơ lão ma còn chưa tỉnh lại mà đã mạnh thế này, nếu tỉnh thì bọn hắn làm sao mà đối phó.
“Bệ hạ, năng lượng lại yếu bớt.” Tô Thánh dù bị đánh bay nhưng lần công kích này cũng chứng tỏ phương pháp tiêu hao là hữu hiệu.
Lưu Qua gật đầu hài lòng, Lăng Hư trong tay khẽ rung động. Hắn quay đầu nhìn về phía Cổ Nhất Nhiên và Hoàng Thời Tiết đang chiến đấu. Hai người càng đánh càng xa, kẻ tám lạng người nửa cân nên trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Tô Thánh trầm giọng nói: “Bệ hạ đừng lo cho Cổ thống lĩnh. Cổ thống lĩnh và thần đều là người Nho môn, thuộc loại càng đánh càng hăng, tin rằng không bao lâu nữa sẽ đánh hạ được Hoàng Thời Tiết.”
“Tốt.” Lưu Qua đáp, tay nâng kiếm lên, đường vân trên thân kiếm lại phát sáng.
Tô Thánh cũng chắp tay trước mặt, ấn phù xuất hiện. “Bệ hạ và thần cùng tiến cùng lui.”
Thấy cảnh này, bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các nghiêm túc hẳn lên.
“Năng lượng phòng ngự của Các chủ dường như đã yếu đi.”
“Tô Thánh và Lưu Qua nghĩ trăm phương ngàn kế để hao mòn nó, quá hèn hạ.”
“Lát nữa chúng ta cũng xuất thủ dời đi sự chú ý của bọn hắn.”
Bốn vị trưởng lão nhìn nhau gật đầu.
Tô Thánh và Lưu Qua điều động nguyên khí rồi bay về phía Lục Châu. Ấn phù rợp trời xuất hiện, Tô Thánh muốn dùng thứ này để tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của Lục Châu, tạo cơ hội cho Lưu Qua xuất thủ.
Khi ấn phù vừa đánh xuống…
U !
Từ phía sau vách núi đột nhiên loé lên một thân ảnh trăng như tuyết.
Ông! Pháp thân bát diệp xuất hiện. Năng lượng nguyên khí bộc phát như bài sơn đảo hải đánh tan toàn bộ ấn phù khiến chúng rơi lả tả xuống đất như bông tuyết.
Tô Thánh không kịp trở tay, lăng không bay ngược!
Vốn đã bị năng lượng màu lam của Lục Châu đánh cho bị thương mấy lần, lần này Tô Thánh lại chịu thiệt lớn, khí huyết dâng lên phun ra một ngụm máu.
“Kẻ nào?!”
Lưu Qua bay vọt tới, lật tay đánh ra một chưởng đỡ lấy Tô Thánh.
Toà pháp thân bát diệp cao mười trượng sừng sững che ở trước người Lục Châu, pháp thân lóng lánh kim quang, bên dưới có toà kim liên và tám mảnh liên diệp chầm chậm xoay tròn.
Người đứng bên trong pháp thân chính là Diệp Thiên Tâm thân mặc bạch y.
“Lục sư muội?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Bốn vị trưởng lão cũng bị một màn này làm cho kinh tâm động phách.
“Đây là lục đệ tử Ma Thiên Các Diệp Thiên Tâm?”
“Lục sư tỷ đã tấn thăng bát diệp!” Chư Hồng Cộng không thể tin nổi.
Cùng lúc đó.
Trong quảng trường luyện võ Ma Thiên Các, một đám nữ đệ tử tụ tập cùng một chỗ xếp thành hình phương trận, đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh Cung chủ trở về!”
Bọn họ từng là nữ đệ tử của Diễn Nguyệt Cung, chỉ nghe lệnh Diệp Thiên Tâm. Nay Diệp Thiên Tâm tấn thăng bát diệp trở về, bọn họ sao có thể không kích động, ai nấy đều mắt ướt ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm không cất tiếng chào hỏi, nàng biết mình có vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết.
Lưu Qua nghe được bèn nói: “Cô đúng là đã coi thường Cơ huynh. Không ngờ Cơ huynh lại có đồ nhi kinh diễm quyết tuyệt như vậy. Diệp Thiên Tâm? Bát diệp?”
Trong giọng nói của hắn có nghi hoặc, có chất vấn, cũng có kinh ngạc dò xét.
Diệp Thiên Tâm lạnh lùng nói: “Kẻ mạo phạm Ma Thiên Các, tội chết khó tha.”
Pháp thân bát diệp bộc phát ra khí thế như dời sông lấp biển, Bích Hải Triều Sinh Quyết cuồn cuộn quét tới.
Lưu Qua cầm Lăng Hư bằng hai tay, bổ ra một nhát!
Tô Thánh cũng bạo phát nguyên khí: “Muốn chết!”
Ba người lập tức lao vào hỗn chiến. Cương khí giao thoa đầy trời hỗn loạn cùng cực.
Một phần cương khí đánh về phía Ma Thiên Các đều bị tầng bình chướng Kim Đình Sơn ngăn trở.
Bích Hải Triều Sinh Quyết, cơn sóng kéo dài vạn dặm, khi thi triển trông như thuỷ triều kéo tới liên miên không dứt, khi thì lạnh rét như băng, khi thì sôi sục nóng bỏng khiến đối thủ khó lòng phòng bị.
Diệp Thiên Tâm ngăn trở công kích của Lưu Qua và Tô Thánh, Đa Tình Hoàn lấp loé bay tới bay lui đánh tan từng ấn phù của Tô Thánh.
“Chẳng trách Ma Thiên Các có thể danh chấn thiên hạ. Từ đại đệ tử Vu Chính Hải đến nhị đệ tử Ngu Thượng Nhung đều là nhân vật khiến người đời thán phục. Không ngờ đến một lục đệ tử nho nhỏ cũng có năng lực bậc này!” Hoa Vô Đạo sợ hãi than.
“Bích Hải Triều Sinh Quyết lấy một địch hai, nếu không được tận mắt nhìn thấy thì ta khó mà tin nổi.”
“Thời điểm cấp bách, chúng ta mau lay tỉnh Các chủ.”
Lời này vừa thốt ra, Lãnh La đã lắc đầu phản bác. “Không được.”
“Tại sao?”
“Thông thường khi bế quan đến điểm mấu chốt, nếu cưỡng ép gián đoạn sẽ hoàn toàn phản tác dụng khiến người tẩu hoả nhập ma.” Lãnh La nói.
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn?” Đám người đều gấp muốn chết rồi.
“Nha đầu này vừa tấn thăng bát diệp, hẳn là có thể chống đỡ một khoảng thời gian…”
Đám người thở dài, chỉ còn biết ký thác hy vọng vào người Diệp Thiên Tâm.
Cuộc chiến của bát diệp, từ thất diệp trở xuống đều không thể nhúng tay, không có ý nghĩa gì. Huống chi đám người Ma Thiên Các có mặt ở đây tu vi cao nhất cũng chỉ là Minh Thế Nhân ngũ diệp chứ đừng nói tới thất diệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận