Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 841

Đám người cả kinh.
Nhưng trọng điểm quan tâm của Tư Vô Nhai luôn khác với mọi người. Nghe được lời giải thích của Chư Thiên Nguyên, Tư Vô Nhai đã đoán được đại khái, bèn nói:
“Người này đã nghiên cứu ra khí cụ vận chuyển từ hồng liên giới tới kim liên giới từ mấy trăm năm trước. Cỗ quan tài chẳng qua chỉ là loại khí cụ thô sơ nhất, Thiên Toa thuộc cấp bậc cao hơn nhưng cũng chỉ có thể vận chuyển một người. Tu hành giả hồng liên giới chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó… Sau ba trăm năm, e là bọn hắn đã sáng tạo ra Thiên Toa cỡ lớn.”
“Mặc kệ thứ đến có phải là Thiên Toa hay không, dám tới xâm chiếm Đại Viêm thì đều chém hết!” Phan Trọng hô lên.
“Nói thì dễ hơn làm… Tu hành giả hồng liên giới không phải kẻ yếu, tuỳ tiện gửi một người đến cũng là cao thủ cửu diệp nắm giữ hồng sắc hoả diễm. Lỡ như bọn hắn còn có cao thủ thập diệp, thập nhất diệp hay một đống diệp thì sao?” Minh Thế Nhân nói xen vào.
Đoan Mộc Sinh quay đầu liếc Minh Thế Nhân một cái. Lão tứ làm việc luôn khiến người ta an tâm, thế nhưng cái miệng hắn lại rất muốn ăn đòn. Một đống diệp là cái quái gì?
“Sư phụ, đồ nhi đã cho người mang mảnh vỡ Thiên Toa trở về. Đồ nhi cảm thấy vật này có thể sửa chữa được.” Tư Vô Nhai nói.
“Tốt. Việc này giao cho ngươi.”
“Vâng.”
Lục Châu nhìn sang Chư Thiên Nguyên, thấy trạng thái của hắn không tốt lắm bèn hỏi: “Thương thế sao rồi?”
Chư Thiên Nguyên xua tay nói: “Chỉ là vết thương da thịt thôi, ta trở về tịnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi. A… nhi tử ngốc của ta đâu rồi?” Chư Thiên Nguyên nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Chư Hồng Cộng đâu.
Các tu hành giả cũng nhìn quanh, lúc này mới thấy Chư Hồng Cộng từ dưới chân núi bay lên.
Chư Hồng Cộng thấy trên người Chư Thiên Nguyên đầy vết thương, trong lòng khẽ động, lão cha đường đường là cao thủ bát diệp sao có thể bị thương tới mức này? Tại Ma Thiên Các làm gì có ai động đến hắn?
Chẳng lẽ là sư phụ đánh?
Không đợi mọi người mở miệng hỏi, Chư Hồng Cộng đã lên tiếng nói trước: “Lão cha, khả năng chịu đòn không tệ nha!”
Chư Thiên Nguyên sững sờ, lập tức khiển trách: “Ngươi muốn ăn đòn có phải không? Ỷ thế sư phụ, cho là ta không dám đánh ngươi hả?!” Nói xong hắn tiến lên véo lỗ tai Chư Hồng Cộng.
Đoan Mộc Sinh lúc này mới chỉ tay về phía thi thể Giải Khai nằm trên mặt đất. “Kẻ gây chuyện ở đây này.”
Chư Hồng Cộng sửng sốt, Tiểu Diên Nhi bèn kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, Chư Hồng Cộng lập tức nổi giận lôi đình, chạy vụt tới vung quyền đánh tới tấp vào thi thể Giải Khai.
Đánh xong, Chư Hồng Cộng lấy từ trong người Giải Khai ra một bình thuốc nhỏ, khẽ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tuý Xuân Phong. Vạn Độc Môn của chúng ta cũng có loại độc dược này, nhưng muốn luyện chế cần phí khá nhiều thời gian.” Chưởng môn Lữ Lương của Vạn Độc Môn đáp.
“Còn đây là gì?” Chư Hồng Cộng lại lôi ra từ trên thân Giải Khai mấy tấm phù chỉ trông rất cổ xưa.
“…Phù chỉ?”
“Không phải phù chỉ, đưa cho ta xem một chút.” Tư Vô Nhai đột nhiên chen vào nói. Chư Hồng Cộng bèn đặt mấy tấm phù chỉ vào tay hắn.
Tư Vô Nhai quan sát tỉ mỉ mấy mảnh giấy, sau đó trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là bản vẽ do Lạc Thời Âm lưu lại, có Thiên Toa, Thuỷ Toa, Không Liễn. Còn có… mời sư phụ xem.”
Lục Châu cầm lấy mấy mảnh giấy, mở ra xem. Mấy mảnh có bản vẽ các loại khí cụ vận chuyển Lục Châu xem không hiểu, bèn trả lại cho Tư Vô Nhai.
Còn lại vài mảnh giấy có viết:
“Thiên Toa dễ chế tạo nhất, nhưng lại chỉ vận chuyển được một người. Có nó, con người nhất định có thể đến được Bỉ Ngạn.”
“Hy vọng người của chúng ta có thể trợ giúp người nơi này tìm được phương thức phá vỡ trói buộc của kim liên, tấn thăng cửu diệp.”
“Sau một khoảng thời gian nữa ta sẽ thử dùng khí cụ vận chuyển trở về nhà… Chỉ tiếc, bọn họ đều xem ta là người điên, chỉ mình ta biết là ta đúng.”
Đọc tới đây, Lục Châu nhớ lại quyển bút ký kia. Nội dung của bản vẽ đã tìm được, chỉ là những nghiên cứu của nàng ta về cửu diệp đều đã bị huỷ.
Đoạn cuối cùng còn có hai câu: “Không thể dùng tên cũ nữa, sau khi trở về ta sẽ mai danh ẩn tích. Khương Văn Hư xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch của ta, vì sao hắn lại có khí cụ vận chuyển giống như ta chứ?”
“Ta không phải Lạc Tuyên, ta không phải người điên.”
Sau khi xem xong, Lục Châu vung tay, hai mảnh giấy bốc cháy rừng rực rồi hoá thành tro tàn.
Phần có giá trị nhất trong bút ký của Lạc Thời Âm là những bản vẽ này và phương pháp đột phá cửu diệp. Nay cửu diệp đã phá, bản vẽ cũng tới tay, những chuyện còn lại không cần phải quan tâm nữa. Khi thì Lạc Tuyên, khi thì Lạc Thời Âm, đau cả đầu.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, khẽ gọi một tiếng. Hải Loa lập tức chạy tới.
“Đưa tay ra.”
“Vâng.”
Lục Châu bắt mạch cho nàng giống như trước đây.
Các vị bát diệp đều đã tận mắt nhìn thấy Hải Loa xuất thủ, biết nàng là tu hành giả hồng liên giới. Nam Cung Vệ bèn khom người nói: “Cơ tiền bối, vừa rồi vãn bối nhìn thấy vị cô nương này thi triển ra hồng sắc cương khí, xin hỏi nàng là…?”
Những người khác nghe vậy cũng gật đầu phụ hoạ.
Lục Châu kiểm tra xong, xác định Hải Loa đã tiến vào Nguyên Thần cảnh. Thấy mọi người nghi hoặc, thậm chí có vẻ đề phòng, Lục Châu nhìn quanh bốn phía rồi cao giọng nói:
“Đây là đệ tử thứ mười của lão phu.”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Đám người đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ kinh hãi. Sau khi sự tình liên quan đến Khương Văn Hư bại lộ, các tu hành giả đều rất chán ghét người đến từ hồng liên giới.
Lục Châu truyền đạo thiên hạ, cao thủ hồng liên giới lại mang Thiên Toa tới đánh lén, bọn họ nhìn kiểu gì cũng thấy tu hành giả hồng liên không vừa mắt. Thật không ngờ tiểu nha đầu này lại là thập đệ tử của Cơ tiền bối.
“Nàng tuy là người hồng liên giới nhưng tâm địa đơn thuần, thiên chân vô tà hệt như cửu đệ tử của lão phu vậy.” Lục Châu chậm rãi nói.
Mọi người đều nghẹn lời.
Cơ tiền bối, ngài nói thập đệ tử thiên chân vô tà mọi người đều có thể hiểu được, nhưng vị cửu đệ tử của ngài thật sự không đơn thuần, không thiên chân, không vô tà chút nào nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận