Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1633

Câu nói sau cùng khiến Mạnh Minh Thị nghiến răng nghiến lợi. Đã đến mức này mà hắn vẫn còn oán hận đến thế, tính cách này thật khiến người ta không rét mà run.
Lúc này Lục Châu mới mở miệng hỏi: “Đến bây giờ ngươi có hối hận không?”
“Cho tới bây giờ đều không hối hận. Từ xưa trung hiếu không thể song toàn. Hắn bất nghĩa với ta, ta cũng không cần trung với hắn.”
Mạnh Minh Thị cười thành tiếng. “Trong trận chiến ở Hào Sơn, ta đã giết tất cả mọi người! Chỉ có ta là người duy nhất còn sống!”
“Từ đó về sau, trẫm là vua của một nước, trẫm cai quản thiên hạ, bách tính Đại Cầm an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình, tu hành giới an tĩnh bình ổn. Lê dân bách tính nên cảm kích trẫm mới phải… Trẫm xứng đáng được lưu danh thiên cổ.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Thứ lưu danh thiên cổ vĩnh viễn là cái tên Tần Đế chứ không phải Mạnh Minh Thị ngươi. Mà ngươi chỉ có thể gánh chịu tội danh phản loạn giết vua mà thôi.”
“Trước khi chết còn phải nói dối một trận, ngươi thấy có ích gì không?” Thích phu nhân lắc đầu nói.
Mạnh Minh Thị đáp: “Ta không hề nói dối, đó đều là sự thật. Đáng tiếc, chỉ còn thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi ta đã có thể tiến thêm một bước.”
“Vì đế vị, ngươi quyết tâm phải làm đến cùng, chém sạch cả nhà Mạnh phủ?” Lục Châu hỏi.
Vấn đề này đâm thẳng vào nhược điểm của Mạnh Minh Thị. Hắn trợn mắt, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, biểu tình trở nên phức tạp, vừa khóc vừa cười:
“Mạnh phủ… không còn lựa chọn nào khác.”
Mạnh Minh Thị và Mạnh phủ không được phép tồn tại trên đời này nữa.
Mọi chân tướng đều đã rõ ràng.
Minh Thế Nhân phóng tới, tóm lấy cổ áo Mạnh Minh Thị. “Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi… ngươi đến súc sinh cũng không bằng! Ta giết ngươi!”
Bàn tay Minh Thế Nhân giơ lên, cương nhận xuất hiện chuẩn bị giáng xuống.
Mạnh Minh Thị nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân, há miệng nói: “Nếu có thể giải được thù hận trong lòng ngươi, vậy thì ngươi ra tay đi…”
“Ngươi cho là ta không dám?!”
Vù!
Cương nhận đâm xuống, nhưng đến vị trí cách cổ Mạnh Minh Thị nửa tấc thì dừng lại.
Mạnh Minh Thị không hề tránh né. Hắn còn mười Mệnh Cách, nếu lập tức tự bạo thì cũng đủ để đánh bay Minh Thế Nhân. Nhưng hắn không có làm như thế.
Mạnh Minh Thị vừa cười vừa khóc…
“Ta thẹn với liệt tổ liệt tông Mạnh gia, ta thẹn với liệt tổ liệt tông Mạnh gia…” Hắn không ngừng mấp máy môi nói lời này.
Bàn tay già nua vươn ra nắm chặt lấy cánh tay Minh Thế Nhân, năng lượng mạnh mẽ bộc phát: “Giết ta, giết ta!”
Đám người cảm khái không thôi.
Không một ai lên tiếng hay làm ra cử động gì. Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, việc nhà hắn phải do chính hắn giải quyết.
Vù vù vù!
Bốn phía quanh U Huyền Điện xuất hiện vô số cấm quân và binh sĩ. “Kẻ xông vào hoàng cung, giết không tha!”
Mạnh Minh Thị nhìn bọn hắn, cười nói: “Nhìn thấy chưa? Các tướng sĩ của trẫm rất trung thành. Lòng người? Nếu hắn bằng một phần vạn của trẫm thì trẫm đã không phải đi trên con đường này! Động thủ đi, giết ta đi!”
Kỳ thực mấy người ở đây đều không để đám cấm quân vào mắt.
Lục Châu nhìn quanh rồi nhìn về phía U Huyền Điện: “Ngươi nói lão phu không phá được trận này?”
“Cái gì?”
“Vậy thì lão phu phá cho ngươi xem.”
Vù. Lục Châu bay lên không trung, Vị Danh Kiếm xuất hiện chia thành vô số kiếm cương quay quanh người Lục Châu, chỉ trong khoảnh khắc đã có đến ngàn vạn đạo kiếm cương.
Vụt!
Ngàn vạn kiếm cương bao phủ bầu trời, biến thành mưa sao băng phóng ra bốn phương tám hướng.
Kiếm cương như du long bay xuyên qua giữa đám người, xuyên qua hành lang và mái ngói lưu ly, xuyên qua cửa cung, thậm chí xuyên qua cả cổng thành.
Kỳ thực từ lúc sử dụng Vô Lượng Thôi Diễn, Lục Châu đã nhìn ra nhược điểm của Quy Khư Trận. Trước đó bị Tần Đế ngăn cản, hiện tại không còn ai dám đứng ra, Lục Châu có thể an tâm phá hủy Quy Khư Trận.
Nhược điểm của Quy Khư Trận không phải là trận nhãn trên U Huyền Điện, mà là toàn bộ Hàm Dương thành và phương viên trăm dặm bên ngoài thành. Đây là khung đỡ của đô thành, lợi dụng cấu tạo khó lường của thiên nhiên để tạo thành đại trận.
Cho dù là người biết rõ nhược điểm của nó như Mạnh Minh Thị cũng tự nhận mình không có cách nào phá, trừ phi hắn tìm được đủ nhiều tu hành giả rồi phân bổ khắp bốn phương tám hướng…
Nhưng Lục Châu lại dùng năng lực khống chế kiếm cương cường đại và lực lượng Thiên Tướng để tạo thành ngàn vạn đạo kiếm cương, thay mình tấn công vào các vị trí trên đại trận.
Mạnh Minh Thị sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn trừng, bờ môi run run. Hắn rời khỏi tầm khống chế của Minh Thế Nhân, ngã xuống bậc thang sau lưng.
Vô tri đáng sợ tới cỡ nào?
Khi ngươi cho rằng người khác là ếch ngồi đáy giếng, ngươi lại không biết bên trong giếng là một thế giới càng rộng lớn hơn.
“Phá!”
“Đừng !” Mạnh Minh Thị muốn bay lên để cố giãy giụa lần cuối, nhưng lại bị Minh Thế Nhân níu lại, nhấn mạnh xuống đất.
Oanh!
Vị Danh Kiếm xuyên thủng trận nhãn trên U Huyền Điện, đồng thời các đạo kiếm cương cũng đâm vào từng vị trí cố định trong đại trận.
Quang mang trên U Huyền Điện lập tức trở nên ảm đạm.
Đường vân dưới đất từ từ mờ đi, tất cả năng lượng, sinh cơ và nguyên khí trong Quy Khư Trận như bị bốc hơi, chậm rãi bay vào chân trời.
Bắt nguồn từ Thái Hư, trở về Thái Hư.
Tinh thần và ý chí của Mạnh Minh Thị rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ theo Quy Khư Trận.
“Rút lui!”
Đám binh lính vừa chạy đến vây công vội vã quay đầu trốn mất. Trong chớp mắt, trong hoàng cung chẳng còn lấy một bóng người.
Lục Châu nhìn Mạnh Minh Thị: “Đây chính là cái mà ngươi gọi là trung thành?”
Mạnh Minh Thị lắc đầu.
Lục Châu hỏi: “Ngươi còn lời gì muốn nói không?”
Mạnh Minh Thị chẳng còn lời gì để nói với Lục Châu. Hắn chỉ thấy tai mình ù đi, đan điền khí hải kịch liệt héo mòn.
“Mau, mau giết ta… giết ta.” Mạnh Minh Thị nhào về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân dù rất hận hắn nhưng vẫn cắn răng lùi lại một bước.
Chính lúc này, Mạnh Minh Thị đột nhiên bộc phát cương khí, chế trụ Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân lập tức xoay người đánh ra cương khí.
Mạnh Minh Thị ngạnh kháng tất cả. Một khối huyết nhục giữa ngực hắn văng tung toé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận