Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 651

Hoa Trọng Dương vừa đánh bay một đợt cự nỏ vừa nói: “Không cần thất tiên sinh động thủ, các huynh đệ U Minh Giáo cũng đủ dùng rồi. Ngài nhìn bên kia xem…”
Nhị thủ toạ Vu Hồng của Thanh Long Điện dẫn theo một đội nhân mã bay về phía cổng thành khác. Pháp thân lục diệp kim liên xuất hiện, bay đến đâu có tu hành giả bị giết đến đấy.
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu. “Đại sư huynh có được U Minh Giáo, đánh hạ Thần Đô chỉ là chuyện sớm muộn.”
Vu Chính Hải vui vẻ tâm muốn nở hoa, cười nói: “Nhưng ta cũng không thể tự cao tự đại, sư phụ cho thời gian khá gấp gáp.”
“Đại sư huynh yên tâm, thời gian như vậy là đủ rồi. Hiện tại chúng ta cần đề phòng hai đại thư viện và Ngụy Trác Ngôn.” Tư Vô Nhai nói.
“Chỉ tiếc Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh không có ở đây.”
Đúng lúc này, Hoa Trọng Dương đột nhiên nhìn thấy trên đường phố xuất hiện rất nhiều bách tính, sắc mặt ai nấy đều khẩn trương sợ hãi, có không ít người đã bị thương mặt mũi bầm dập đang chạy về phía giáo chúng U Minh Giáo.
“Giáo chủ, mau nhìn!”
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai cũng nhìn thấy cảnh này.
“Chuyện gì xảy ra?” Hoa Trọng Dương cau mày.
Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, lúc này lạnh lùng hạ sát thủ mới là phương thức ổn thoả nhất. Nhưng mà… thật sự có thể hạ thủ được không?
Nếu để bọn họ tiến vào khu vực U Minh Giáo tất sẽ liên luỵ đến cuộc chiến, hoặc có khi lại có gian tế lẫn vào.
Vu Chính Hải nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hừng hực lửa giận. “Ma Lộ Bình, bản Giáo chủ nhất định phải tự tay chém chết ngươi!”
Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống, gằn từng chữ: “Xin Giáo chủ hạ lệnh, thuộc hạ phục tùng vô điều kiện mọi mệnh lệnh của ngài!”
Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ động nhìn về phía Hoa Trọng Dương.
Vu Chính Hải không trả lời mà im lặng nhìn về phía dân chúng dưới phố. Phía sau đám dân chúng có không ít binh sĩ thủ thành đang nhìn.
Một hài tử khóc lớn lên, mẹ của nó sợ hãi vội lấy tay che miệng nó lại. Tất cả mọi người đều đang rất căng thẳng, không ai có thời gian thương hại ai cả.
Hoa Trọng Dương mặt không biểu tình chờ đợi mệnh lệnh của Giáo chủ, nắm tay nắm chặt đặt dưới đất!
“Lui.” Vu Chính Hải giơ tay lên.
Nghe được câu này, Tư Vô Nhai âm thầm thở phào một hơi.
Hoa Trọng Dương trầm giọng đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Nói xong hắn tung người nhảy lên, lăng không lơ lửng trước phi liễn, truyền thanh nói: “Lui về giữ tường thành!”
Giáo chúng U Minh Giáo ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lên phi liễn. Bọn họ đang thắng thế, vì sao phải lui lại?
Đám dân chúng thở phào nhìn giáo chúng U Minh Giáo lui dần về phía tường thành rồi ngồi bệt xuống đất thở dốc như vừa tránh được một trận tai kiếp.
Lúc này, cách phi liễn U Minh Giáo mấy dặm về phía tây đột nhiên xuất hiện một toà pháp thân bát diệp cao mười trượng, lóng lánh kim quang.
Khi pháp thân bộc phát cương khí, một thanh bào kiếm khách sắc mặt thong dong trấn định cũng xuất hiện, dùng trường kiếm chắn ngang người rồi nhanh chóng bay lùi ra sau.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn Ma Lộ Bình, áp chế khí huyết cuồn cuộn, cười nhạt nói:
“Nếu ta còn là bát diệp thì ngươi đã là vong hồn dưới kiếm của ta từ lâu. Chỉ là… lấy yếu thắng mạnh có vẻ thú vị hơn.”
Ma Lộ Bình nghiêm túc nhìn Ngu Thượng Nhung đứng bên dưới. “Ngươi quả thật là Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.”
Hắn không ngờ với tu vi bát diệp của mình lại vẫn chưa bức được Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân!
Trên cự liễn, Vu Chính Hải cũng nhìn thấy pháp thân cao mười trượng này, lập tức hừ một tiếng. “Hiền đệ, nơi này giao cho đệ toàn quyền chỉ huy! Vi huynh muốn đích thân lấy đầu Ma Lộ Bình!”
Nói xong không đợi Tư Vô Nhai kịp trả lời, Vu Chính Hải đã tung người bay ra khỏi cự liễn.
Ánh mắt sắc bén của Tư Vô Nhai nhìn về phía pháp thân kia, phát hiện một thân ảnh mặc thanh bào đang hạ xuống trong vầng kim quang lóng lánh.
“Cao nhân thần bí? Nhị sư huynh?”
Trong mắt Vu Chính Hải chỉ có Ma Lộ Bình. Pháp thân cao mười trượng mang theo quyền cương đặc trưng đã bán đứng hắn.
Vu Chính Hải tức tốc phi hành về phía đó, Bích Ngọc Đao ép sát người phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng.
Vừa nghĩ tới hành vi lợi dụng lão bách tính của Ma Lộ Bình, Vu Chính Hải đã tức giận muốn phát điên, nguyên khí xao động ảnh hưởng đến Bích Ngọc Đao, toàn thân hắn tản ra sát khí vô cùng đáng sợ.
Lúc này Ngu Thượng Nhung cũng đã ý thức được pháp thân Ma Lộ Bình làm bại lộ vị trí của mình.
Ma Lộ Bình không chú ý thấy Vu Chính Hải đang tức tốc bay về phía mình mà chỉ nhìn về phía Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung, kẻ đã giết chết em trai hắn.
Lúc này Ma Lộ Bình muốn giết chết Ngu Thượng Nhung hơn bất kỳ kẻ nào. Hắn thu hồi pháp thân, cơ thể xoay một góc một trăm tám mươi độ, tay phải nắm chặt bộc phát ra quyền cương nhanh như sao băng.
“Kiếm Ma, nhận lấy cái chết!” Hai mắt Ma Lộ Bình đỏ bừng, đằng đằng sát khí. Luyện thể đến trình độ của hắn có thể trở thành chúa tể một phương.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn quyền cương Ma Lộ Bình đánh tới, tay nắm chặt Trường Sinh Kiếm.
Ông, pháp thân xuất hiện!
Điều khiến người thán phục là pháp thân của Ngu Thượng Nhung không giữ nguyên một tư thế giống như của người khác mà có thể thay đổi, hai bàn tay pháp thân nắm chặt lấy nhau, mười ngón nắm lại!
Ma Lộ Bình cả kinh, hắn chưa từng nhìn thấy pháp thân nào kỳ lạ như vậy. Nhưng chiêu thức đã đánh ra không lý nào lại bỏ dở nửa chừng, Ma Lộ Bình nín thở ngưng thần, tập trung lực chú ý đánh ra quyền cương.
“Pháp thân lục diệp? Ngươi chết chắc!”
Dù là ai cũng sẽ cho rằng pháp thân bát diệp chỉ cần đánh ra một quyền huỷ thiên diệt địa cũng đủ để chấn vỡ pháp thân lục diệp của Ngu Thượng Nhung.
Ngay cả Ma Lộ Bình cũng tin là như thế.
Đám tu hành giả quanh đó đều thấy một màn kinh người này.
Quyền cương va chạm! Ầm!
Điều nằm ngoài tưởng tượng của mọi người là pháp thân Ngu Thượng Nhung đột nhiên vươn tay ra giữ chặt hai vai Ma Lộ Bình!
Toàn bộ quyền cương của Ma Lộ Bình đánh vào cánh tay phải của pháp thân.
Ngu Thượng Nhung nhíu mày, cảm giác được cánh tay phải đang gặp nguy hiểm bèn vung tay ra.
Oanh! Dư chấn của quyền cương đánh vào pháp thân tạo thành một vệt gợn sóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận