Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1707: Xông vào Thu Thuỷ Sơn

Lục Châu gật đầu.
Yến Mục bay về phía xa, khoảng một khắc đồng hồ sau lại trở về.
“Tiền bối, chúng ta gặp may. Trần đại thánh nhân đang cư ngụ trong Thu Thuỷ sơn đình phía tây thành Lạc Dương.”
“Tốt.” Lục Châu đạp đất bay lên.
Yến Mục giật mình, cấp tốc nói: “Tiền bối, trong thành không được phi hành.”
Lục Châu không để ý, thản nhiên dặn: “Theo sát lão phu.”
“A?”
Quả nhiên một đội tuần tra trong thành nhanh chóng bay tới, cao giọng nói: “Kẻ nào cả gan như thế, dám lỗ mãng ở thành Lạc Dương?”
Mấy chục tu hành giả tuần tra vọt về phía Lục Châu và Yến Mục. Đám tu hành giả đi trên đường không khỏi lắc đầu, lại có kẻ không biết sống chết gây hấn với luật pháp.
Yến Mục bị doạ, vừa định nhắc nhở Lục Châu bỗng nhiên cổ tay bị nắm lại.
Ông !
Yến Mục chỉ cảm thấy không gian xung quanh bị vặn vẹo, cảnh sắc trở nên mơ hồ, tai hắn ù đi, mắt hoa lên.
Vèo.
Khi giác quan khôi phục, Yến Mục bỗng cảm thấy buồn nôn, lát sau đầu óc mới từ từ tỉnh táo trở lại.
Mà lúc này trong thành Lạc Dương, mấy chục tu hành giả tuần tra còn đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời trong xanh, đến một quỷ ảnh cũng không có.
Cùng lúc đó.
Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi Yến Mục: “Đây chính là Thu Thuỷ sơn đình?”
Yến Mục ngẩng đầu nhìn cảnh tượng non xanh nước biếc trước mặt, dãy núi đẹp như nhân gian tiên cảnh, lơ mơ nói: “Đến… đến rồi sao?”
Lục Châu nhíu mày.
Yến Mục vội vàng đáp: “Vâng vâng vâng, đây chính là Thu Thuỷ Sơn. Tiền, tu vi của tiền bối sâu không dò được!”
Lục Châu không thèm để ý loại vỗ mông ngựa cấp thấp này.
“Dẫn đường đi.”
“Vâng.”
Yến Mục đã hoàn toàn tin phục, vội vàng lao về phía Thu Thuỷ Sơn. Không bao lâu sau hai người đã tìm đến nơi.
Chỉ là không ngờ, dưới chân núi lại phi thường náo nhiệt, vô số tu hành giả đứng xếp hàng rồng rắn, ai nấy đều cầm lễ vật trân quý trên tay chờ đợi.
Yến Mục nói: “Người đến bái phỏng thật là nhiều. Không biết xếp hàng bao lâu mới được gặp Trần đại thánh nhân đây…”
“Xếp hàng?” Lục Châu nhíu mày.
“Tiền bối đừng coi thường mấy người này. Có gan cầu kiến Thánh nhân thì đều là người có bối cảnh. Loại cắc ké như ta chắc chắn sẽ không dám mò tới, chỉ tự chuốc lấy nhục nhã. Hàng năm không biết có bao nhiêu người đến xếp hàng chờ gặp được Thánh nhân, nhưng chẳng có mấy người được diện kiến.” Yến Mục nói.
“Lão phu không có thời gian chờ đợi.” Lục Châu nói.
“A?”
Lục Châu đạp không bay tới, vọt qua đỉnh đầu đám người đang xếp hàng. Hành vi này lập tức khiến đám người phẫn nộ.
“Ai to gan như vậy, dám gây sự ở nơi này?”
“Làm càn!”
“Quả thật không coi ai ra gì, lẽ nào lại như vậy!”
Lục Châu không để ý tới đám quần chúng xao động, chỉ mang theo Yến Mục đang khẩn trương tới cực điểm bay về phía bình chướng.
Đám người nhìn mà nghiến răng nghiến lợi.
“Đời ta ghét nhất hai loại người: một là loại tuỳ tiện chen ngang hàng, một là loại không cho ta chen ngang!” Một tu hành giả mắng.
Đúng lúc này, trên Thu Thuỷ Sơn có hai đệ tử mặc thanh bào bay ra.
“Xông vào Thu Thuỷ Sơn sẽ bị phạt nặng, xin hai vị tự trọng!”
Đám người phía sau không ngừng chỉ trỏ về phía Lục Châu và Yến Mục.
Da mặt Yến Mục mỏng, lúc này đã đỏ mặt tới mang tai, trái lại sắc mặt Lục Châu vẫn thong dong, thản nhiên đi tới nói:
“Lão phu muốn gặp Trần đại thánh nhân, mời dẫn đường.”
Yến Mục cạn lời.
Tiền bối, tu vi của ngài rất trâu, nhưng cũng không thể tìm đường chết như vậy nha, có thể nói chuyện khiêm tốn một chút không… Yến Mục vô cùng thấp thỏm.
Thanh bào tu hành giả nói: “Hôm nay Thánh nhân không rảnh, mời các vị trở về đi.”
Không đợi Lục Châu mở miệng, lời này lập tức khiến đám người phía sau không hài lòng.
“Đừng nha huynh đệ, ta mang theo Huyết Nhân Tham thượng đẳng đến bái kiến Thánh nhân mà.”
“Ta là sứ giả Bắc Nô, muốn cầu kiến Thánh nhân tiền bối!”
“Ta là đệ tử Thiên Trì Môn, nhất định phải gặp được Thánh nhân tiền bối nha!”
Ai ngờ thanh bào tu hành giả vẫn không bị lay động, mặt không đổi sắc nói: “Thánh nhân thật sự không rảnh, mời các vị trở về đi.”
Giọng hắn đều đều như người máy không chút cảm tình.
Lục Châu nhíu mày vung tay áo, đạp không đi tới.
Đám người lập tức xôn xao. Đây là muốn xông vào sao?! Bọn hắn kinh ngạc há mồm nhìn Lục Châu và Yến Mục.
Trái tim Yến Mục đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn là môn chủ Lạc Hà Môn, nhưng trong mắt Thánh nhân thì chẳng khác gì con kiến.
Xong đời… lần này chơi lớn quá rồi.
Lục Châu dừng lại phía trước bình chướng, quan sát đường vân bên trên.
Đám tu hành giả hào hứng nhìn hắn, chờ xem kịch hay.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Lục Châu sẽ bị bình chướng chấn bay, Lục Châu bỗng nhiên vươn tay nhấn vào bình chướng một cái, lực lượng Thiên Tướng truyền ra như thuỷ triều, đẩy bình chướng ra.
Ông !
Đám người câm nín.
Lục Châu thản nhiên đi vào. Hai tên thanh bào đệ tử kinh ngạc nhìn Lục Châu.
Lục Châu quay đầu nhìn Yến Mục đang vò đầu bứt tai, khẽ gọi: “Yến Mục.”
Yến Mục ngẩng đầu: “A?”
“Còn không đi vào?”
“Nha…” Yến Mục vừa kinh hãi vừa uỷ khuất. Hắn kinh hãi vì không ngờ Lục Châu lại mở ra bình chướng, mà uỷ khuất vì nghĩ rằng, lần này hắn tiêu đời thật rồi.
Đám tu hành giả đang xếp hàng đều há to mồm không ngậm lại được.
Lục Châu đi tới trước mặt hai tên thanh bào đệ tử, nói: “Dẫn đường.”
“Việc này… các hạ xông vào Thu Thuỷ Sơn, theo quy củ nơi này, ngài phải bị trừng phạt.”
Lục Châu nói: “Kiêu ngạo không ít.”
Lục Châu không để ý tới hai thanh niên này. Quy củ là để trói buộc người bình thường, không phải hắn.
Lục Châu đi trên bậc thang, mà Yến Mục khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
Khi hai người sắp đến đỉnh núi, một cái bóng mờ xuất hiện trên không trung.
Người này mặc trường bào xám, trên đầu đội mũ gấm, bên hông đeo trường đao, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Người nào?”
Lục Châu cảm giác được người này có tu vi cực cao, là người mạnh nhất Lục Châu gặp phải từ khi tiến vào tịnh đế thanh liên tới nay, bèn đáp: “Còn ngươi là ai?”
Tu hành giả kia nói: “Ngươi không biết ta?”
Yến Mục sợ hãi thấp giọng nói bên tai Lục Châu: “Vị này là đại đệ tử của Thánh nhân, Hoa Dận tiên sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận