Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1291

Quan trọng nhất là loại cảm giác bất an đó vẫn luôn tồn tại. Lục Châu muốn nhân cơ hội này để làm rõ cảm giác đó rốt cuộc là gì, có nguồn gốc từ đâu tới.
Trước khi làm rõ ràng vấn đề, Lục Châu không thể công bố chuyện này ra ngoài. Tư Vô Nhai chính là người thông minh nhất trong số các đồ đệ, chọn tiết lộ cho hắn là thích hợp nhất.
Sau khi đám người rời đi, Tư Vô Nhai mới lên tiếng hỏi:
“Sư phụ, phù văn thông đạo đến kim liên giới đã làm xong. Ngoài ra đồ nhi có phát hiện mới về tứ đại bí ẩn chi địa và Thái Hư.”
“Ồ?”
Lục Châu có chút bất ngờ.
Tư Vô Nhai lấy trong tay áo ra một bản vẽ, cung kính dâng lên cho Lục Châu. Nhưng hắn còn chưa kịp bước tới thì bản vẽ đã rời khỏi tay mà bay vòng qua bình phong, trải ra trước mặt Lục Châu.
Lục Châu xem sơ qua, hàng chân mày khẽ nhíu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau khi bình tĩnh lại, hắn mới vung tay trả lại bản vẽ cho Tư Vô Nhai.
“Bản đồ da dê cổ có phát hiện mới?”
“Kết hợp bản đồ da dê cổ và phù văn thông đạo, đồ nhi đã đưa ra phỏng đoán này. Đương nhiên đây cũng chỉ là đoán, còn cần phải tiến thêm một bước nữa là xác nhận.”
“Ý của ngươi là, ngoại trừ Thái Hư ra còn có bốn thế giới khác?”
“Đồ nhi đã nhờ tiểu sư muội hỏi Anh Chiêu về chỗ sâu trong Nguyệt Quang lâm địa ở kim liên giới, phát hiện nơi này và khu vực hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc ở hồng liên giới cùng Nam Vực ở hắc liên giới đều là cùng một nơi. Ban đầu mọi thế giới đều là cùng một thể. Điều này có thể giải thích được vì sao ngôn ngữ, văn tự và phương thức tu hành trong mỗi thế giới đều giống nhau. Nhưng hiện tại chỉ mới có bốn giới: kim hồng hắc bạch, còn thiếu bốn giới nữa để tạo thành thế Cửu Cửu Quy Nhất.” Tư Vô Nhai nói.
- Giải thích, trong tiếng Trung, số chín là con số hoàn hảo nhất, Cửu Cửu Quy Nhất là cụm từ chỉ sự hoàn hảo, là cái đích cuối cùng của vạn vật. Hết giải thích.
Tư Vô Nhai phân tích rất có lý, Lục Châu gật gù đưa tay vuốt râu, phát hiện bàn tay lại chộp vào hư không.
Dời mắt khỏi bản vẽ, Lục Châu hỏi: “Ngươi có biết vì sao vi sư bảo ngươi ở lại không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Ngươi rất thông minh, làm việc khiến vi sư yên tâm.”
“Tạ ơn sư phụ khích lệ.”
“Ngươi có quan điểm thế nào về trường sinh?” Lục Châu đột nhiên hỏi.
“Trường sinh?”
Tư Vô Nhai không hiểu vì sao sư phụ lại hỏi như vậy, bèn đáp: “Cho tới bây giờ, không có chứng cứ nào cho thấy con người có thể trường sinh. Có lẽ đây chỉ là một mục tiêu hư vô mờ mịt để thúc đẩy con người đi trên con đường nghịch thiên, gia tăng thọ mệnh. Hoặc có lẽ, một khi đạt tới cảnh giới Chí Tôn thì có thể trường sinh.”
“Vậy ngươi có tin vào việc cải lão hoàn đồng không?”
Tư Vô Nhai chậm rãi nói: “Con người tu hành càng nhanh thì thanh xuân càng được lưu giữ, tựa như cửu sư muội và tiểu sư muội, còn trẻ như vậy đã có thọ mệnh mấy ngàn năm, dung nhan đó đương nhiên sẽ được bảo toàn rất lâu, khả năng lão hoá cũng rất chậm. Nhưng từ lão mà trở thành hài đồng thì phi thường khó. Tại kim liên giới có một số tu hành giả thông qua công pháp kỳ lạ có thể làm được việc này, hoặc khi con người đạt đến cảnh giới nhất định cũng có thể làm được. Đồ nhi nhớ Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà chính là như thế.”
Lam Hi Hoà thoạt nhìn thì rất trẻ trung nhưng tuổi tác thật của nàng thì cao vời vợi. Khi tu hành đến một cảnh giới nhất định, vẻ ngoài sẽ mất đi ý nghĩa tham khảo.
Tư Vô Nhai vừa dứt lời, một hư ảnh nhoáng lên xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, sau đó ngây ngẩn cả người.
Đây là sư phụ sao?
Thân hình cao lớn, trường bào rủ xuống, hàng lông mày lộ ra khí khái hào hùng, hai tay thả lỏng chắp ở phía sau, hiên ngang lẫm liệt, tướng mạo đường đường. Nhìn như trẻ tuổi nhưng lại có khí thế xuất chúng vô song.
Tư Vô Nhai kinh ngạc vô cùng, nhưng khi bốn mắt chạm nhau, hắn nhìn thấy trong đôi mắt kia là vẻ cay độc trầm ổn và nhuốm đầy tang thương của năm tháng.
Có một điều rất thần kỳ là con người từ khi sinh ra đến khi lớn lên, đôi mắt là thứ không bao giờ thay đổi. Cho dù năm tháng có đổi thay thế nào thì từ khi sinh ra đến khi chết đi, đôi mắt vẫn giữ nguyên trạng của nó.
Thế nên mới có câu nói, đôi mắt chính là cửa sổ linh hồn.
Tư Vô Nhai rất nhanh đã tỉnh táo lại, bình phục tâm tình rung động, quỳ xuống đất nói: “Sư phụ!”
Hắn không có bất kỳ nghi ngờ nào!
Lục Châu gật đầu: “Ngươi còn nhận ra vi sư.”
Tư Vô Nhai hít sâu một hơi rồi nói:
“Kỳ thực đồ nhi đã có phỏng đoán từ trước, chỉ là trong lúc nhất thời không thể tin được. Lúc trước khi còn ở Ma Thiên Các sư phụ đã có dấu hiệu trẻ lại, thậm chí khi sư phụ tu luyện, bốn vị trưởng lão còn thu hoạch được chút sinh cơ.”
Đây chính là nguyên nhân Lục Châu chọn Tư Vô Nhai ở lại. Hắn thông minh như thế, Lục Châu chẳng cần phải kiếm cớ giải thích làm gì.
Tư Vô Nhai nói: “Để đồ nhi thông báo cho mọi người biết.”
“Chưa cần đâu.” Lục Châu nói, “Vi sư tu hành xảy ra chút vấn đề… Trước lúc xử lý xong, không thể để việc này lộ ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận