Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1434

“Đến rồi.” Diệp Vô Thanh vui vẻ nói.
“Đây chính là liệp đội U Linh?” Diệp Thành cau mày, “Có phải là hơi ít người không?”
“Không sao đâu, bấy nhiêu là đủ rồi.”
Diệp Vô Thanh vừa nói xong, một giọng nói truyền vào tai hai người.
“Diệp Vô Thanh, sao ngươi lại mang theo cái thứ vướng víu không biết tốt xấu thế này? Hợp tác kiểu gì?”
Từng đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người.
Liệp đội U Linh có khoảng bốn mươi người cả nam lẫn nữ, bọn hắn không mặc trường bào như các tu hành giả khác mà mặc trang phục rất kỳ dị, có người mặc đồ lộ tay lộ chân, có người mặc áo sát nách, cũng có người chỉ mặc áo khoác khoe ra phần ngực.
Bọn hắn có một điểm chung, chính là bên khoé mắt đều vẽ một ký hiệu hình U Linh Khô Lâu.
“Để Tào huynh chê cười… đây là Diệp Thành, huynh đệ của ta, ta mang hắn tới để mở mang tầm mắt.” Diệp Vô Thanh chắp tay nói.
Người vừa lên tiếng chính là đội trưởng liệp đội U Linh, Tào Chiết Xuân.
Diệp Thành bị hắn nhìn chằm chằm, xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Một nữ tử đứng phía sau phun ra cọng cỏ trong miệng, cười nói: “Chà, là một chú chim non chưa trải sự đời… Có muốn tỷ tỷ giúp ngươi phá giới không?”
Lời này khiến Diệp Thành mặt đỏ tới mang tai.
“Phó Nguyễn Đông, chỗ này không thích hợp để làm bậy đâu.” Diệp Vô Thanh nói.
“Đùa một chút thôi mà…” Nữ tử tên Phó Nguyễn Đông huýt sáo một tiếng, trêu ghẹo Diệp Thành.
Tào Chiết Xuân nói thẳng vào vấn đề: “Lục Ngô đang ở đâu?”
Diệp Vô Thanh đáp: “Tào huynh, ta đã đưa các vị đến địa phương này, nếu ngay cả việc này cũng phải hỏi ta thì ta sẽ hoài nghi năng lực của các vị đó.”
Tào Chiết Xuân cười ha hả nói: “Thú vị. Tào mỗ thích tính cách này của ngươi… Tam đệ, bộc lộ tài năng.”
Trong đám người có một nam tử gầy gò yếu ớt bước ra, hắn dùng hai ngón tay kẹp vào môi dưới, khẽ thổi.
Chiếp !
Âm thanh tản ra bốn phương tám hướng.
“Ngươi…” Diệp Thành kinh hãi thốt lên.
“Chim non, đây là tiếng kêu gọi bầy của chim mái, đám súc sinh này sẽ không nhận ra là do nhân loại giả giọng. Nhìn đi, bầy chim trống đã chịu hết nổi rồi.”
Trong rừng cây, không ít phi cầm bay vút lên. Nam tử lấy phù chỉ ra, phù chỉ sáng lên.
Lát sau, nam tử chỉ về phía ba ngọn sơn phong, nói: “Chậc chậc, đúng là biết trốn.”
“Bội phục, bội phục. Có thể dùng âm công để khống chế phi cầm, thiên hạ không mấy người làm được.”
“Quá khen.” Nam tử gầy ốm nói, “Ngươi chỉ nói đúng một nửa. Nếu cái gì cũng bị ngươi nhìn ra thì liệp đội chúng ta còn đi săn cái rắm.”
Tào Chiết Xuân vung tay nói: “Thực hiện kế hoạch một, đi thôi!”
“Vâng.”
Bốn mươi người bay về phía ba ngọn sơn phong. Liệp đội U Linh có kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú, lộ tuyến phi hành cẩn trọng vô cùng. Mỗi người bay về một hướng xác định như thể đã được phân công kỹ lưỡng.
“Bọn họ đang làm gì thế?” Diệp Vô Thanh tò mò nói.
Tào Chiết Xuân đứng sóng vai bên cạnh hắn, giải thích đơn giản:
“Đối phó với thú hoàng, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ. Nhị đệ ta am hiểu bố trí trận pháp, sẽ tranh thủ thời gian bố trí đại trận. Tam đệ ta tinh thông thú ngữ và âm công, hắn lo việc câu thông với hung thú xung quanh và hỗ trợ tác chiến. Tứ muội ta là đại thần xạ thủ…”
Tào Chiết Xuân nói đến đây, nữ tử kia lập tức quay đầu lại nháy mắt với hai huynh đệ Diệp Vô Thanh.
Trong bí ẩn chi địa có lưu truyền một cách nói, ngươi có thể không biết danh tiếng của các vị chân nhân, nhưng nhất định phải biết sự tích của liệp đội U Linh.
Nhóm tinh anh của liệp đội U Linh gồm có bốn người: lão đại kiêm đội trưởng Tào Chiết Xuân, lão nhị Từ Trọng Hạ là trận pháp sư, lão tam Dư Vấn Thu là ngự thú sư, lão tứ Phó Nguyễn Đông là đại thần xạ thủ.
Trừ bốn người này, liệp đội còn có những nhân tài khác thân mang tuyệt kỹ. Đám người này tính cách trương dương, phóng đãng không chịu trói buộc, mỗi người một vẻ, nhưng đều có một đặc điểm chung là thích mạo hiểm.
Sau một lúc lâu, lão tam Dư Vấn Thu bay trở về nói:
“Lão đại, đã xác nhận Lục Ngô đang nghỉ ngơi giữa ba ngọn núi. Ngoài ra còn có hai tin tức tốt, một tin tức xấu. Lão đại muốn nghe tin nào trước?”
“Tin tức tốt.” Tào Chiết Xuân đáp.
“Tin tốt thứ nhất là, Lục Ngô đang bị thương, thực lực đại giảm. Tin tốt thứ hai là, phía bắc có một con thú vương. Lão đại, lần này chúng ta phát tài!” Diệp Vô Thanh cười híp mắt nói.
Tào Chiết Xuân gật đầu cười:
“Vậy còn tin tức xấu?”
“Tin xấu là… thú vương có chủ nhân. Nghĩa là quanh đây còn có tu hành giả khác.” Dư Vấn Thu nói.
Tào Chiết Xuân sờ sờ cằm suy nghĩ.
Dám du tẩu trong bí ẩn chi địa, tuyệt không phải người bình thường. Bọn hắn cách thú hoàng không xa, một khi triển khai hành động, chắc chắn sẽ kinh động đến đối thủ.
Mạo hiểm không có nghĩa là không cẩn thận.
“Cho người theo dõi, đừng đả thảo kinh xà.”
“Vâng.” Dư Vấn Thu lập tức bay đi.
Đúng lúc này, Lục Ngô đột ngột đứng lên, thân thể nó cao ngất nhập vào trong mây.
“Chuẩn bị động thủ.” Tào Chiết Xuân nói.
“Lão đại, đã chuẩn bị xong.”
Tào Chiết Xuân vung tay, đám tu hành giả bay về phía khu vực nằm giữa ba toà sơn phong.
Oanh !
“Đó là cái gì?”
Lúc này bọn hắn mới nhìn thấy trên đỉnh đầu Lục Ngô có một người, tay cầm thương đâm ra vô số thương cương.
Lục Ngô vung trảo chụp người đó một phát, người đó rơi xuống đất đánh thịch một cái.
Tào Chiết Xuân trừng mắt nói: “Có người đi trước chúng ta một bước? Động thủ!”
“Vâng!”
Thợ săn dù kiên nhẫn cỡ nào, nhưng khi nhìn thấy con mồi bị người khác cướp cũng không tránh khỏi có chút xao động vội vàng.
Đám người lập tức bao vây sườn núi, lăng không quan sát.
Hình ảnh trước mắt khiến Tào Chiết Xuân khó có thể tin nổi. Hắn nhìn thấy bên trong cự trảo của Lục Ngô có một người đang bị nó đè xuống, không thể động đậy.
Mà Lục Ngô thì đã phát hiện ra bọn hắn, đang nhìn cả liệp đội bằng ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Nhân loại… đáng ghét!” Trong mắt Lục Ngô hiện ra hung quang.
Tào Chiết Xuân cao giọng nói: “Lục Ngô, chỉ có thể trách ngươi không may.”
“Chỉ bằng các ngươi?”
Cho dù là chân nhân tới, Lục Ngô cũng có thể đánh một trận. Đám người nhãi nhép này dựa vào cái gì mà dám gây chiến với nó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận