Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1662

Đám tu hành giả trốn trên Trùng Thiên Phong đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một màn khiến bọn hắn cả đời khó quên.
Trên bầu trời, Tinh Bàn khổng lồ xuất hiện ngăn chặn toàn bộ phong bạo, lực lượng phong bạo tràn qua hai bên Tinh Bàn tựa như hồng thuỷ.
Trong cơn đại hồng thuỷ, hai toà Trùng Thiên Phong và Câu Thiên Tác Đạo chính là định hải thần châm vững như tường đồng vách sắt.
Quá trình kéo dài khoảng chừng một khắc đồng hồ mới từ từ lắng xuống. Lục Châu cũng trong thời khắc này cảm nhận được lực lượng của chân nhân, mà hắn thậm chí còn không điều động lực lượng Thiên Tướng.
Phong bạo kết thúc, Lục Châu thu hồi Tinh Bàn.
Núi non và cây cối trên các ngọn sơn phong xung quanh đều hoàn toàn biến mất, bị san thành bình địa. Trừ hai toà Trùng Thiên Phong và Câu Thiên Tác Đạo ra, trong phương viên mấy ngàn trượng chỉ còn lại dải đất bình nguyên trống rỗng.
Đám đông tu hành giả sống sót sau tai nạn, hít sâu một hơi, lộ vẻ khó có thể tin nổi.
Giải Tấn An không nhịn được vỗ tay: “Ngươi còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta.”
Lục Châu thi triển một lần đại thần thông đã xuất hiện trước mặt đám người.
Gần như cùng lúc, tất cả mọi người hạ gối quỳ xuống hô vang: “Bái kiến chân nhân!”
Bọn hắn không rõ vị đại chân nhân này tên họ là gì. Vốn đây là một chuyện đại hỉ đáng giá để toàn tu hành giới chúc mừng, nhưng khi nhìn đến Tinh Bàn lập loè kim quang của Lục Châu, trong lòng đám người không khỏi bồn chồn.
Đại chân nhân là người đến từ kim liên, khó tránh khỏi có chút xa lánh, nếu gặp phải hạng người hẹp hòi kỳ thị màu sắc thì có khi lại vung ra một chưởng đánh chết mọi người ở đây cũng chưa biết chừng.
Mà điều làm cho bọn hắn càng thêm căng thẳng là không chỉ có một người khác màu. Ngay cả Giải Tấn An chờ trên Trùng Thiên Phong suốt mười năm cũng là người kim liên giới!
Người ta là người cùng một phe, bọn hắn mới là ngoại nhân. Trong lòng đám tu hành giả lo lắng không thôi.
“Đứng lên đi.” Lục Châu nói, trong lòng đã cảm thấy hối hận vì quên sử dụng Thẻ Dịch Dung.
Tu hành giả làm nhà cái cung kính dâng Huyết Nhân Tham lên cho Giải Tấn An: “Tiền bối, ta thua rồi.”
Nào ngờ Giải Tấn An lại phất tay: “Đem đi chia đi.”
Nhà cái nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, kích động nói: “Đa tạ tiền bối!”
Đúng là đại gia mà!
Lục Châu cũng không ngờ người này lại ra tay hào phóng như thế, Huyết Nhân Tham là bảo vật khó tìm, có tác dụng củng cố Mệnh Cách cho tu hành giả, dù là chân nhân cũng rất cần thứ này.
Đám tu hành giả xung quanh lập tức quên mất cái gì mà kim liên với thanh liên, ai nấy đều khom người nói:
“Chúc mừng tiền bối, tiền bối bách chiến bách thắng, thiên thu vạn đại…”
“Chúc mừng tiền bối, tiền bối bách chiến bách thắng, thiên thu vạn đại…”
Lục Châu nhíu mày giơ tay lên ngăn lại: “Dừng.”
Tiếng hô lập tức im bặt. Lục Châu còn tưởng đâu đám người này vừa bị lão bát nhập.
Giải Tấn An nói: “Ngươi xứng đáng được đối đãi như vậy.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Giải Tấn An: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hai người này không quen biết? Đám tu hành giả mộng bức không thôi.
Giải Tấn An cười nói: “Việc này không quan trọng. Hôm nay ta có hai chuyện bất ngờ, một là ngươi đến đây, hai là ngươi thành công tấn thăng đại chân nhân.”
Lục Châu nhìn chằm chằm Giải Tấn An, càng lúc càng cảm thấy lão đầu này là một tên lừa đảo siêu cấp chuyên nghiệp.
Giải Tấn An lại nói: “Theo ước định trước đó, ta có đồ vật muốn trả… à không, muốn tặng cho người hữu duyên.”
Lục Châu nhìn hắn lấy túi ra, lên tiếng nhắc nhở: “Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, lão phu đã nói mình không phải là Lục Thiên Thông rồi.”
“Người hữu duyên không cần quan tâm đến xuất xứ. Nếu ta đã nói sẽ tặng ngươi thì nhất định phải giữ lời.” Giải Tấn An mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt.
Lão lừa đảo này… rốt cuộc muốn cho hắn thứ gì?
Lục Châu vung tay lên, chiếc túi bay vào lòng bàn tay.
Giải Tấn An vội vàng nói: “Tốt nhất là trở về rồi hãy mở ra xem. Các vị...” Hắn đột nhiên cao giọng nói.
Tất cả mọi người lập tức chú ý đến Giải Tấn An. Hắn bay lên không trung, kim quang loé lên, Tinh Bàn nở rộng bao phủ cả đất trời.
“Quên hết mọi phiền não.” Giải Tấn An thản nhiên nói.
Lực lượng Mệnh Cách bộc phát giáng thẳng xuống đám người, quang hoa nở rộ như pháo hoa, tản mát khắp nơi.
Lục Châu cảm giác được ý thức của mình bỗng nhiên rung động, lực lượng Thiên Tướng theo bản năng trào ra xua tan sự quấy nhiễu của quang hoa.
Khi quang mang tán đi, trên bầu trời không còn thấy bóng dáng Giải Tấn An đâu nữa, như thể hắn chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Đám tu hành giả sững sờ một lúc lâu mới đưa tay day day trán, tựa như vừa mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
“Ta làm sao thế nhỉ?”
“Ở đây vừa phát sinh chuyện gì à?”
“A? Sao ta lại quỳ?”
Các tu hành giả trẻ tuổi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo.
“Cứ có cảm giác ở đây đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng. Các ngươi có thấy gì không?”
“Ta có thấy… hình như là một vị đại năng bay lướt qua, bình định mọi thứ xung quanh chỉ để lại hai ngọn Trùng Thiên Phong.”
Lục Châu hỏi chấm? chấm hỏi?
Hắn kinh ngạc nhìn biểu hiện của đám người, dường như ai nấy đều đã quên hết những chuyện vừa xảy ra.
Ký ức là một trong những thứ quý giá nhất đối với con người. Có người muốn nhớ kỹ một đời, có người lại muốn lãng quên.
Giải Tấn An chỉ dùng lực lượng Mệnh Cách đã có thể xoá sạch trí nhớ của tất cả mọi người rồi?
Lục Châu bỗng nghĩ tới Ung Hoà. Năng lực của Ung Hoà là mê hoặc tâm trí, theo một cách nào đó thì cũng tương tự với Giải Tấn An.
Chỉ là năng lực này không có tác dụng gì với Lục Châu.
Giải Tấn An làm thế là sợ người khác biết thân phận của mình? Thập toàn chi thân là gì? Cân bằng giả nói Ma Thần hàng thế là ám chỉ ai? Vì sao cân bằng giả lại đột nhiên nhúng tay vào chuyện này? Giải Tấn An từ đâu đến? Thái Hư rốt cuộc ở đâu?
Rất nhiều bí ẩn đều không có đáp án.
Lục Châu đứng trên Trùng Thiên Phong suy nghĩ một hồi, không một ai tiến tới chào hỏi hắn, xem ra tất cả mọi người đều đã quên sạch.
Lục Châu thở dài một tiếng, lao về phía chân núi. Thật vất vả mới có một đám fan hâm mộ, nhoáng một cái đã chẳng còn một mống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận