Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2025: Thân phận

Hắn lấy trong tay áo ra một trang giấy, ném ra phía trước. Phù chỉ sáng lên, từng danh tự xuất hiện trên không trung.
Mười cái tên này vừa hay trùng khớp với tên của chín người nắm giữ hạt giống Thái Hư, chỉ có một người là Tư Vô Nhai thì không ai biết.
Nhạc Dương Tử hừ lạnh một tiếng:
“Đám tặc nhân này chiếm giữ hạt giống Thái Hư, lại dùng đủ loại thủ đoạn ngụy trang để trộn lẫn vào đây. Bọn hắn muốn trở thành điện thủ, tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ lĩnh ngộ đại đạo, trở thành Chí Tôn, dựa vào đó mà lật đổ thống trị của thập điện!”
Đám người hít sâu một hơi, kinh ngạc trước cách nói của Nhạc Dương Tử.
Ngay cả ba vị Đại Đế cũng phải nhíu mày, cảm giác có chút không đúng.
Nhạc Dương Tử lại nói: “Thập đại đệ tử Ma Thiên Các đều là người nắm giữ hạt giống Thái Hư. Thất đệ tử Tư Vô Nhai chính là đương kim điện thủ của Đồ Duy điện ! Thất Sinh!”
Vân Trung Vực yên tĩnh trở lại.
Vốn cho rằng điện thủ chi tranh hôm nay sẽ rất náo nhiệt, không ngờ lại phát sinh tình huống này.
Đám người đưa mắt nhìn về phía điện thủ Thất Sinh. Ba vị Đại Đế giữ im lặng không tùy tiện lên tiếng.
Hoa Chính Hồng dường như đã câu thông với Nhạc Dương Tử từ trước nên biết rõ sự tình, bèn nhìn về phía Thất Sinh hỏi: “Điện thủ Thất Sinh, ngươi không có gì muốn giải thích sao?”
Thất Sinh chậm rãi đứng lên, nhìn Nhạc Dương Tử nói: “Cho đến bây giờ đều là lời nói từ một phía của ngươi mà thôi.”
Thất Sinh cười ha hả: “Trong thiên hạ này có ai mà chẳng biết người nắm giữ hạt giống Thái Hư?”
Hắn học theo Nhạc Dương Tử, viết ra mười danh tự trong không trung, từng danh tự phát sáng rực rỡ khiến người ta rất khó nhìn thấy rõ ràng, sau đó hỏi: “Làm vầy khó lắm hả?”
Đám người lại cất tiếng nghị luận.
Điện thủ Thất Sinh nói rất có lý nha, danh tự này ai chả viết được?
Nhạc Dương Tử: “Ngươi !”
Thất Sinh nói tiếp: “Hơn nữa hung thủ sát hại Nhạc Kỳ ai cũng biết. Hai trăm năm trước Nhạc Kỳ tạ thế, thời điểm đó cửu liên chỉ có Trần Phu là đại thánh nhân. Huống hồ gì Thánh Điện có thần khí Cán Cân Công Chính cảm ứng được lực lượng, thời điểm đó mấy người chúng ta đều rất yếu ớt, làm sao có thể giết được Nhạc Kỳ? Dựa vào miệng chửi chết hắn sao?”
Đám người cười vang.
Nhạc Dương Tử bị cơn giận thiêu đốt, xoay người lại phất tay nói: “Ngươi ra đây!”
Sau lưng hắn, một người với dáng vẻ rụt rè sợ hãi bị cương khí kéo tới.
Nhạc Dương Tử tự tin nói: “Người này đến từ kim liên giới, mấy trăm năm trước là thủ hạ dưới tay U Minh Giáo, tên là Vu Hồng! Vu Hồng hiểu rất rõ về Ma Thiên Các, cũng nhận ra thập đại đệ tử. Hắn có thể chứng minh đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư đều là người của cùng một môn phái.”
Thất Sinh cười nói: “Tùy tiện tìm một người từ kim liên giới đến, dùng giọng điệu uy hiếp bức hắn đi vào khuôn khổ, chuyện này khó lắm sao?”
Nhạc Dương Tử nhướng mày, người này đúng là khó chơi!
“Ba vị Đại Đế bệ hạ, các vị thử suy nghĩ một chút, Thất Sinh trợ giúp các vị có được người nắm giữ hạt giống Thái Hư, vì sao hắn lại biết rõ đám người này? Tại kim liên giới, ai ai cũng biết Tư Vô Nhai là người quỷ kế đa đoan, giỏi về tâm kế, giảo hoạt vô cùng. Vì sao hắn lại hiểu rõ chín người kia như vậy?”
“Hiện tại tên hắn là Thất Sinh… trong nhà xếp hàng thứ bảy, tên chỉ có một chữ ‘Sinh’, vừa hay đối ứng với lão thất Ma Thiên Các, xem như được trọng sinh lần nữa.”
Xích Đế, Bạch Đế và Thanh Đế hồi tưởng lại chuyện lúc trước, đúng là cũng thấy nghi hoặc.
“Vu Hồng, ngươi nói đi, hắn có phải là Tư Vô Nhai hay không?” Nhạc Dương Tử hỏi.
Vu Hồng nhìn về phía Thất Sinh, vừa định mở miệng thì Xích Đế đã trầm giọng nói:
“Nói cho đúng sự thật. Nếu có nửa câu giả dối, bản đế quyết không khoan dung.”
Vu Hồng khẽ run rẩy, nhìn Thất Sinh một lát rồi nói: “Hắn đeo mặt nạ, nhìn không ra.”
Hoa Chính Hồng lên tiếng: “Từ khi vào Thái Hư, Thất Sinh chưa từng để lộ bộ mặt thật. Ngươi không biết cũng là bình thường. Nếu biết mới chứng tỏ ngươi nói dối.”
Nhạc Dương Tử gật đầu nói: “Hoa chí tôn minh giám… Vu Hồng, ngươi nhìn người bên cạnh Thanh Đế bệ hạ, xem đối phương có phải là đệ tử Ma Thiên Các hay không?”
Vu Hồng quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Khi nhìn đến Giáo chủ đang ngạo nghễ đứng bên cạnh Thanh Đế, thân thể hắn run lên.
Giáo chủ vẫn hệt như thế, cùng nam nhân đỉnh thiên lập địa thề phải san bằng thiên hạ Đại Viêm năm xưa từ hai hợp một.
Đầu óc Vu Hồng trống rỗng. Nếu nói ra, hắn là kẻ bất trung bất nghĩa phản bội giáo chủ. Nếu nói không phải, hậu quả sẽ khó mà lường được… Vu Hồng căn bản không biết Nhạc Dương Tử là ai, hắn cũng chẳng biết vì lý do gì mà mình bị bắt tới đây.
Làm sao bây giờ?!
Vu Hồng không đáp, nhưng đúng lúc này Vu Chính Hải lại mở miệng nói: “Ta đúng là giáo chủ U Minh Giáo, Vu Chính Hải.”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Đám người sôi trào.
Chẳng lẽ lời Nhạc Dương Tử suy đoán đều là thật? Đám người kinh ngạc đến tột cùng.
Vu Hồng hoàn toàn không ngờ Vu Chính Hải lại trực tiếp thừa nhận, lập tức run rẩy quỳ xuống.
Vu Chính Hải lại nói: “Anh hùng không hỏi xuất xứ, Thái Hư chiêu nạp hiền tài nghĩa sĩ, chẳng lẽ ta đến từ kim liên giới, đến từ U Minh Giáo thì không được gia nhập?”
Lại là một mảnh nghị luận.
Lời này nói rất đúng, đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là Nhạc Dương Tử nói bọn hắn có âm mưu thôi.
Nhạc Dương Tử nói: “Vừa rồi Hoa chí tôn nói điện thủ Thất Sinh từ khi vào Thái Hư đến nay chưa từng để lộ bộ mặt thật. Vậy thì dễ rồi.”
Hắn vỗ tay một tiếng, đạo đồng sau lưng bước ra, tay nâng một bức họa đi tới.
“Đây là chân dung Tư Vô Nhai do ta sai người họa lại. Mọi người đều chưa từng thấy bộ dáng của điện thủ Thất Sinh, bức vẽ này vừa hay có thể chứng minh thân phận hắn!”
“Nhạc đạo thánh nói có lý, chưa từng có ai thấy được gương mặt của điện thủ Thất Sinh, bức chân dung này không thể tự dưng mà có được.”
Đám người gật gù.
Soạt.
Nhạc Dương Tử ném họa quyển lên không trung, họa quyển xoay tròn mở ra tứ phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận