Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 744

Lục Châu hờ hững đáp: “Thả hổ về rừng không phải là tác phong của lão phu… Nhưng lão phu không phải người ham mê giết chóc. Bọn hắn sẽ trở thành tù binh và bị áp giải về Đại Viêm. Nếu ngươi không ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của lão phu thì lão phu sẽ lập tức xử quyết.”
Tạp La Nhĩ nắm chặt nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch.
Trầm tư một lát, hắn mới mở miệng: “Ở chỗ Bá Nạp gia tộc.”
Lục Châu gật đầu hỏi: “Ngươi có biết tung tích nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung của lão phu không?”
Tạp La Nhĩ lắc đầu đáp: “Đại vu Lâu Lan Ba Tư Nhĩ lệnh cho người giả trang làm người Nhu Lợi dẫn dụ Ngu Thượng Nhung đến Nhu Lợi quốc, sau khi Ba Tư Nhĩ chết chẳng thấy hài cốt đâu, chỉ lưu lại một số cạm bẫy vu thuật cách vực sâu vạn trượng năm dặm… Ta đã phái người đến đó điều tra, trên không vực thẳm có lưu lại khí tức, hẳn là nơi xảy ra giao chiến. Với bản sự của Ba Tư Nhĩ, e là bọn họ đã cùng nhau rơi xuống vực.”
Đám người Ma Thiên Các lộ vẻ lo lắng.
Lục Châu nói: “Nếu Ngu Thượng Nhung dùng toàn lực ứng phó thì đừng nói là Ba Tư Nhĩ, cho dù là ngươi cũng chưa chắc có thể đánh bại hắn. Ngươi cảm thấy hắn sẽ rơi xuống vực?”
“Ba Tư Nhĩ không phải là một đại vu bình thường.” Tạp La Nhĩ đáp. “Khu vực trăm dặm từ vực thẳm đến lạch trời ta đã phái người tìm kiếm nhưng chẳng hề thấy bóng dáng Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung. Mấy trăm vu sư đi theo Ba Tư Nhĩ cũng đã chết sạch. Dù Ba Tư Nhĩ chết thì ít nhất cũng phải tìm thấy thi thể, đằng này… cho nên chỉ còn một khả năng…”
Hắn không nói thẳng, rằng có lẽ cả hai đều đã rơi xuống vực thẳm.
Lục Châu vuốt râu nhìn Tạp La Nhĩ rồi vung tay áo. “Áp giải bọn hắn đi. Các đệ tử Ma Thiên Các lưu lại.”
“Tuân lệnh!”
Đệ tử Hoa Gian Phái, Ma Sát Tông, Bồng Lai Môn và Vạn Độc Môn lập tức hành động. Hơn mười ngàn tù binh đều bị áp giải về Lương Châu.
Lục Châu lại lần nữa nhìn về phía Tạp La Nhĩ, im lặng không nói.
Tạp La Nhĩ dõi mắt nhìn theo chục ngàn tướng sĩ Nhu Lợi bị đưa đi, trong lòng chẳng biết đang nghĩ gì.
Lát sau, hắn lộ ra vẻ mặt thoả mãn, xoay người nhìn về phía Nhu Lợi quốc. Tay trái nâng lên điểm vào huyệt đạo đan điền khí hải. Các vết thương chồng chất đua nhau phát tiết ra, máu tươi và khí huyết cuồn cuộn dâng lên.
Tạp La Nhĩ vẫn nhìn thẳng về phía quê hương, sống lưng thẳng tắp, mặc cho sinh mệnh cứ thế nhanh chóng trôi qua.
Sau đó Tạp La Nhĩ cúi đầu cởi khôi giáp, hai tay giang rộng. Thân thể hắn dần dần trở nên cứng ngắc…
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.].
Lục Châu không tiếp tục nhìn thân ảnh Tạp La Nhĩ mà cất tiếng gọi: “Bệ Ngạn.”
Bệ Ngạn dạo bước trên không chạy tới. Lục Châu đạp không bay lên, mắt nhìn về phía lạch trời. Đám người Ma Thiên Các theo sát phía sau.
Minh Thế Nhân nói: “Có Bệ Ngạn ở đây, chúng ta sẽ tìm ra nhị sư huynh nhanh thôi.”
“Ta tin tưởng đại sư huynh và nhị sư huynh bình an vô sự.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Khi tướng quân Tạp La Nhĩ của Nhu Lợi bỏ mình, bên lạch trời phía tây, trong trận doanh của người Nhu Lợi, một ngọn nến to phát ra ngọn lửa tím từ từ ảm đạm rồi tắt ngóm.
Tên thị vệ canh giữ trướng bồng của Tạp La Nhĩ nhìn thấy ánh nến tắt đi, hai mắt trừng lớn, vội vàng hô:
“Người đâu!!”
“Có thuộc hạ.”
“Lập tức thông tri cho toàn quân rút lui! Không được chậm trễ!”
“Vâng!”
Tu hành giả và quân đội Nhu Lợi sau khi nhận được tin tức tướng quân đã tử vong, sĩ khí ngay lập tức giảm đi ba phần, ai nấy đều phục tùng mệnh lệnh, rút về Nhu Lợi.
Cùng lúc đó, nhóm người Ma Thiên Các do Lục Châu dẫn đường bay về phía lạch trời.
Lạch trời cao không thấy đỉnh, gió tuyết ngập tràn, nhiệt độ không khí giảm mạnh. Hàn phong như đao cắt không ngừng tàn phá cương khí hộ thể của mọi người.
Phan Ly Thiên có kinh nghiệm vượt qua lạch trời, vung tay tạo ra cương khí hộ thuẫn ngăn trở gió tuyết, lớn tiếng nói:
“Lão hủ từng vượt qua lạch trời phía nam, bên đó mới gọi là cao không thể chạm tới. Nơi này ít ra còn có thể chịu được. Lát nữa khi lên đến đỉnh, chúng ta tập trung lại rồi thay phiên nhau thi triển cương khí hộ thuẫn là được.”
Lực lượng của tập thể đương nhiên vượt xa lực lượng của một cá nhân.
Minh Thế Nhân hỏi: “Đám người Nhu Lợi làm sao mà vượt qua?”
Phan Ly Thiên đáp: “Có ba cách. Một là đi vòng qua phía bắc, hai là dùng phi liễn bay qua, ba là trước đây ở bên dưới có khai thông một sơn động dùng để vận chuyển hàng hoá giữa hai nước, nhưng sau khi chiến sự phát sinh, con đường đó đã bị chặn.”
“Thụ giáo.” Minh Thế Nhân gật gù.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, gió tuyết càng ngày càng lớn. Đám người ngẩng đầu nhìn lên.
“Lão hủ làm trước!”
Hồ lô màu vàng kim nở rộ quang mang, pháp thân ngũ diệp xuất hiện vừa bay lên cao vừa ngạnh kháng gió tuyết. Những người khác đều theo sát phía sau.
Sau đó mọi người thay phiên nhau thi triển pháp thân che chắn cương phong. Chỉ có Tiểu Hải Loa là chưa có pháp thân Bách Kiếp Động Minh, đành ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lục Châu.
Giữa đám tu hành giả cao giai, tốc độ của nàng quả thực là khá chậm. Hải Loa lộ vẻ lúng túng.
“Tiểu sư muội, đi nào!”
“Tiểu sư muội!”
“Ha ha, tiểu sư muội, thừa diệp muội còn chưa mạnh lên, để các sư huynh sư tỷ bảo bọc muội nào!”
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và những người khác đều đánh ra một đạo cương khí che chắn cho nàng.
“Cảm tạ sư huynh sư tỷ!” Hải Loa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ.
Quanh năm lạch trời đều toàn là gió tuyết. Rốt cuộc đám người Ma Thiên Các cũng vượt qua lạch trời, đứng trên đỉnh cao nhất quan sát non sông gấm vóc.
Bệ Ngạn sớm đã tới nơi, nó ngồi xuống quan sát xung quanh, trông hệt như một con sư tử đá thường được trưng bày bên ngoài phủ đệ.
“Tuyết phủ dày tuyệt đẹp. Ngắm núi trong sương chiều.” Lục Châu tán thưởng.
Đây là hai câu cuối trong bài thơ ‘Vọng Nhạc’ của Đỗ Phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận