Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 631

Bích Ngọc Đao không tiếp tục công kích mà bay trở về.
Cổ Nhất Nhiên che ngực nhìn Giáo chủ U Minh Giáo với vẻ khó lòng tin nổi. Đấu pháp của Vu Chính Hải cương mãnh nhưng lại không mất kỹ xảo và kinh nghiệm.
“Đường đường là một trong bát đại thống lĩnh lại đi ức hiếp một lão nhân, ngươi có biết xấu hổ hay không?”
Cổ Nhất Nhiên rất muốn nói, ta… ta cũng là lão nhân mà!
Lời này của Vu Chính Hải cũng khiến Hoàng Thời Tiết cảm thấy ngượng ngùng.
Vu Chính Hải lại bước về phía trước. Cổ Nhất Nhiên đỏ mắt nói: “Ngươi cũng chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
“Vậy bản Giáo chủ nhường ngươi ba chiêu.” Vu Chính Hải chìa tay trái ra, làm tư thế mời.
“Ngươi muốn nhục nhã ta?” Lúc này Cổ Nhất Nhiên mới ý thức được, với thực lực của Vu Chính Hải thì vừa ra sân đã có thể dùng thủ đoạn lôi đình chém giết mình, nhưng hắn lại không làm vậy.
“Ừ.” Vu Chính Hải gật đầu.
“Kẻ sĩ thà bị giết còn hơn phải chịu nhục.”
“Có một số người không đáng được tôn trọng.”
“Ngươi… tốt, rất tốt…” Tinh thần Cổ Nhất Nhiên đã đến cực hạn. Hắn không thể trốn, hắn hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.
Cổ Nhất Nhiên hít sâu một hơi, nâng tay phải lên nhìn vào lòng bàn tay mình. Tâm tình hắn mới dần dần ổn định lại, ánh mắt cũng trở nên lăng lệ, dường như trở nên coi thường sinh tử.
“Chiêu này cho đến bây giờ ta chưa từng dùng tới… Nếu Vu giáo chủ muốn bức ta thì ta không còn lựa chọn nào khác. Chỉ mong có thể khiến cho Vu giáo chủ hài lòng.”
Hắn nâng tay điểm vào đan điền khí hải. Khí hải bắt đầu bốc cháy rừng rực.
Hạo Nhiên Thiên Cương như hoả diễm hừng hực bắt đầu bành trước. Hai mắt Cổ Nhất Nhiên đỏ bừng, gân xương da cũng dần dần thay đổi.
Thấy cảnh này, Hoàng Thời Tiết kinh ngạc nói: “Vu giáo chủ, nên tránh đi thì hơn.”
Vu Chính Hải không để ý đến lời khuyên của Hoàng Thời Tiết, chỉ lạnh nhạt nhìn Cổ Nhất Nhiên.
Đời này Vu Chính Hải từng gặp rất nhiều cao thủ. Ba nhà Nho Thích Đạo phân chia thiên hạ, dù theo nhà nào cũng có điểm mạnh riêng. Trước đây từng có những cao thủ khác thể hiện thủ đoạn đặc thù của mình trước mặt Vu Chính Hải, thế nên hắn đã thấy quá nhiều đến mức không còn để ý tới.
Hoả diễm Hạo Nhiên Thiên Cương không ngừng thiêu đốt, khí thế Cổ Nhất Nhiên càng lúc càng mạnh. Nhưng khi hắn vừa định phát động tấn công thì Bích Ngọc Đao đột nhiên nở rộ thành một cánh hoa.
Vù! Xoẹt !
Bích Ngọc Đao gọn gàng chém ngang cổ Cổ Nhất Nhiên, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy bóng ảnh.
Chiến đấu kết thúc.
Vu Chính Hải không nhìn tới thi thể Cổ Nhất Nhiên mà hờ hững xoay người đi về phía Ma Thiên Các.
Hoàng Thời Tiết vô cùng kỳ quái nhìn Cổ Nhất Nhiên. Chỉ có thế thôi à?
Cho đến khi đầu Cổ Nhất Nhiên từ từ trượt khỏi cổ, lăn lông lốc dưới đất…
Cho dù Hoàng Thời Tiết là đảo chủ Bồng Lai Môn cũng phải giật mình kinh hãi. Hắn không dám nhìn nữa, bèn xoay người đi theo Vu Chính Hải.
“Đừng xem thường hành động vừa rồi của ta. Cổ Nhất Nhiên thiêu đốt tinh huyết và khí hải, nếu để hắn thật sự thi triển thế công kích thì muốn giết hắn sẽ khá phiền phức. Bản Giáo chủ nào có thời gian cùng hắn chơi mấy trò nhàm chán này. Đằng nào cũng phải chết, không bằng một đao lấy mạng hắn.” Vu Chính Hải vừa đi vừa giải thích.
“Vu Giáo chủ thủ đoạn thông thiên, thật khiến người mở rộng tầm mắt.” Hoàng Thời Tiết đáp.
Vu Chính Hải đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Hoàng Thời Tiết. “Tình hình của Hoàng huynh dạo gần đây thế nào rồi?”
Hoàng Thời Tiết đã giúp Vu Chính Hải không ít, đương nhiên cũng phải quan tâm người ta một chút.
Hoàng Thời Tiết cười đáp: “Nhờ Cơ huynh giúp đỡ dùng tay nâng đảo, Bồng Lai đảo của ta đã thoát cảnh nước sôi lửa bỏng.”
“Vậy thì tốt.”
“Đương nhiên cũng nhờ có Vu giáo chủ đến cứu kịp thời. Tên Cổ Nhất Nhiên này thật là khó chơi.” Hoàng Thời Tiết nói.
Vu Chính Hải cười sang sảng. “Chúng ta là huynh đệ, Hoàng huynh gọi ta là Vu giáo chủ nghe có vẻ xa lạ.”
Hoàng Thời Tiết khẽ sửng sốt. Hắn không ngại xưng hô huynh đệ với Vu Chính Hải, nhưng vấn đề là hắn cũng gọi Cơ Thiên Đạo là Cơ huynh, như vậy chẳng phải sẽ làm loạn bối phận bọn họ hay sao?
Vu Chính Hải hiểu được điểm khó xử của Hoàng Thời Tiết bèn vỗ vai hắn nói: “Hoàng huynh đừng lo lắng, sư phụ là sư phụ, chúng ta là chúng ta.”
“Ừm… được thôi…” Ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng Hoàng Thời Tiết vẫn cảm thấy quái quái.
Vu Chính Hải cười ha hả nói: “Đi thôi.”
“Huynh từ Duyện Châu chạy thẳng tới đây?” Hoàng Thời Tiết hỏi.
“Đúng vậy. Tình hình Ma Thiên Các như thế nào rồi?”
Hai người lúc này đã ngự không bay đi.
“Không được lạc quan cho lắm.” Hoàng Thời Tiết lắc đầu thở dài. “Vĩnh Thọ hoàng đế chưa chết.”
“Hả?”
“Hình như hắn nắm được một phương pháp cực kỳ tà ác có thể kéo dài sinh mệnh. Cơ huynh còn đang bế quan không thể chiến đấu, những người khác tu vi không đủ, sợ là có nguy hiểm đến tính mạng.” Hoàng Thời Tiết giải thích.
Vu Chính Hải lập tức trầm giọng nói: “Hoàng huynh, ta đi trước một bước.”
Không đợi Hoàng Thời Tiết trả lời, thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, chỉ trong chớp mắt đã đi xa trăm dặm, sử dụng liên tiếp mấy lần đại thần thông thuật khiến Hoàng Thời Tiết kinh hãi không thôi.
Hoàng Thời Tiết thì không vội vã, hiện tại nguyên khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao không còn bao nhiêu, có quay về Ma Thiên Các cũng không thể giúp được gì.
“Ma Thiên Các rốt cuộc cũng trọng chấn được vẻ huy hoàng năm đó… Đây mới là dáng vẻ một đại sư huynh nên có.”
Hoàng Thời Tiết chợt nhớ tới tên đại đồ đệ Giang Ái Kiếm của mình, lập tức ghét bỏ lầm bầm mấy tiếng. “Tiểu tử thúi…”
Người so với người đúng là tức chết!
Trên Bồng Lai đảo.
Hắt xì !
“Kẻ nào đang nói xấu ta?” Giang Ái Kiếm giật mình tỉnh lại, đứng bật dậy.
Lý Cẩm Y đang đứng trước mặt hắn, miệng tươi cười, tay cầm một sợi lông vũ chọc chọc vào mũi hắn. “Lúc nào rồi mà còn ngủ nướng?”
Giang Ái Kiếm phẩy phẩy sợi lông vũ đi, bĩu môi nói: “Sư muội, đừng có phá…”
“Đại sư huynh, cuộc chiến ở Duyện Châu sắp nổ ra rồi, huynh còn không mau chỉ điểm cho ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận