Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1966: Tai tinh hàng thế

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng dậy, chạy tới bên cạnh Lục Châu.
Trong lòng hai nàng đã quên mất kế hoạch định sẵn, đặc biệt là Tiểu Diên Nhi còn khóc đến uỷ khuất vô cùng, không ngừng lẩm bẩm mấy câu như “Sư phụ người còn sống”, “Mấy năm nay ta nhớ ngài muốn chết”,…
Khóc lóc nửa ngày, Lục Châu mới vỗ vai hai nàng an ủi: “Được rồi, chẳng phải vi sư đã tới tìm các ngươi đó sao?”
Hai nàng ngừng bi thương, mỉm cười nhìn hắn.
Khổng Quân Hoa nhún người nói: “Thiếp thân thường nghe Diên Nhi nhắc tới ngài, không ngờ ngài còn trẻ như thế.”
Lục Châu vẫn không đáp lời mà xoay người nhìn về phía Ô Hành, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Diên Nhi chỉ vào Ô Hành nói: “Sư phụ, hắn muốn mang Hải Loa sư muội đi làm điện thủ của Chiên Mông điện gì đó. Chúng đồ nhi vốn không muốn đi…”
Ô Hành chắp tay thi lễ với Lục Châu: “Thì ra ngài là sư phụ của hai vị cô nương này, thất lễ thất lễ. Ta là điện thủ Ô Hành của Chiên Mông điện, phụng mệnh tổ tiên và toàn thể Chiên Mông điện đến đây tuyển một vị điện thủ. Thượng Chương Đại Đế đã đồng ý để Hải Loa cô nương gia nhập điện chúng ta.”
Nghe vậy, Lục Châu nhíu mày nhìn về phía Thượng Chương Đại Đế. “Thượng Chương.”
Ở Thái Hư, gọi thẳng tục danh Đại Đế chính là khiêu khích cực lớn. Đám người lập tức nhìn về phía Lục Châu.
Thượng Chương quanh năm đều nghe Tiểu Diên Nhi và Hải Loa kể về Lục Châu, biết rõ người này họ Cơ bèn nói: “Cơ lão tiên sinh có ý kiến gì cứ việc nói.”
“Nơi ô uế như Chiên Mông điện mà cũng xứng với đồ nhi của lão phu?” Lục Châu nói.
“Ô uế?” Thượng Chương nhướng mày.
Ô Hành hỏi chấm? chấm hỏi?
Hắn nhịn không được lên tiếng: “Lão tiên sinh, ngươi vô duyên vô cớ vũ nhục Chiên Mông điện chúng ta là có ý gì?”
Huyền Dặc đế quân cười lạnh một tiếng: “Ngươi lừa được Thượng Chương chứ không lừa được bản đế quân.”
“Đế quân, ngươi…” Ô Hành không ngờ Huyền Dặc đế quân lại đến đây để gây sự.
Lục Châu tiếp tục nói: “Thượng Chương, ngươi đối tốt với các nàng trăm năm, vậy mà bây giờ lại muốn đẩy Hải Loa vào vực sâu vạn trượng, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Thượng Chương cao giọng phản bác: “Bản đế tự thấy trăm năm qua mình đối đãi với hai nàng như nữ nhi thân sinh. Cho dù ngươi là sư phụ của hai nàng cũng không có quyền vũ nhục bản đế!”
“Ồ?” Lục Châu lắc đầu.
Thượng Chương vung tay lên. Hai khối ngọc bội bên hông Tiểu Diên Nhi và Hải Loa chậm rãi lơ lửng.
“Nhìn cho rõ ràng.” Thượng Chương Đại Đế nói.
“Là thần vật Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc.” Có người thán phục nói.
Tất cả mọi người trong Thái Hư đều biết thần vật Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, uẩn dưỡng lực lượng khó lường nhất thế gian. Công hiệu của nó là kéo dài tuổi thọ, gia tăng tốc độ tu hành và trừ tà tránh ma.
Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc còn có một tác dụng đáng sợ, khi khởi động có thể thu hoạch được “không gian phòng ngự tuyệt đối” trong một khoảng thời gian ngắn. Đây chính là điểm quý giá nhất của nó.
Có loại phòng ngự tuyệt đối này, một khi gặp nguy hiểm, hai nàng có thể khởi động nó rồi bình an rời đi.
Hai mắt Ô Hành sáng lên: “Thì ra là Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc. Đại Đế bệ hạ đối đãi với các nàng thật chân thành.”
Khổng Quân Hoa nói: “Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc vốn là đồ vật của thiếp thân và phu quân. Nếu không xem hai nàng như con ruột thì đã không tặng thứ này.”
Đám người trong điện đều gật đầu.
Huyền Dặc đế quân quay đầu nhìn về phía lão sư. Việc này phải xem thái độ lão sư thế nào đã.
Biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn lạnh nhạt như trước, trong mắt còn có chút khinh miệt, ngữ khí lạnh vô cùng: “Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới nữ nhi thân sinh?”
Đây là điểm yếu của Thượng Chương.
Tục ngữ có câu, đánh người không đánh mặt, dù là Huyền Dặc đế quân cũng không dám nhắc tới chuyện năm xưa trước mặt Thượng Chương.
Khổng Quân Hoa sững sờ nhìn người trước mặt.
Vì hai nha đầu nên Thượng Chương Đại Đế mới luôn lễ phép nhường nhịn như vậy, nhưng lời này khiến hắn không thể nhẫn nhịn được nữa. “Làm càn!!”
Quy tắc lực lượng cấp bậc Đại Đế rất cường đại, Thượng Chương không dám ra tay tàn nhẫn, chỉ muốn trừng phạt người đối diện một chút.
Khi cỗ đạo lực lượng kia đánh tới trước mặt Lục Châu, toàn bộ lực lượng Thiên Tướng trong người hắn được điều động bám vào toàn thân, toả ra quang hoa nhàn nhạt.
Một phần lực lượng Thiên Đạo trong đó phát ra tác dụng thần kỳ, đánh tan toàn bộ đạo lực lượng của Thượng Chương.
Thượng Chương sinh lòng nghi hoặc. Ô Hành cũng kinh ngạc nhìn Lục Châu. Có thể ngăn cản một chưởng của Thượng Chương Đại Đế, tu vi người này không đơn giản!
Lục Châu tiếp tục nói: “Niệm tình ngươi chiếu cố đồ nhi của lão phu trong trăm năm qua, lão phu không tính toán với ngươi.”
Bây giờ Thượng Chương mới biết người này không đơn giản như mình tưởng. Có thể sống sót từ dưới vực sâu trở về sao có thể là kẻ tầm thường?
Lục Châu khoanh tay nói: “Ngay cả nữ nhi của mình mà ngươi cũng vứt bỏ được, bảo lão phu làm sao tin ngươi?”
Khổng Quân Hoa kích động, run giọng nói: “Tiên sinh cần gì phải hùng hổ doạ người? Ngài chỉ biết một mà không biết hai, chuyện này sao có thể oán trách phu thê chúng ta cơ chứ?!”
“Chuyện này ta có quyền lên tiếng nhất.” Ô Hành bước lên một bước, chắp tay nói với đám người:
“Trước kia Đại Đế bệ hạ và phu nhân sinh hạ một nữ nhi, toàn bộ Thượng Chương điện đều mừng vui khôn xiết. Đáng tiếc đứa nhỏ này lại là tai tinh hàng thế. Vừa sinh ra đã khiến trời sinh dị tượng, Thái Hư vốn sáng sủa bỗng u ám ngập trời, thập tinh hoán nhật biến thành hung tướng, thiên địa sụp đổ. Có biết vì sao Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang lại dễ sập như vậy không?”
Hắn dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp, “Đôn Tang đối ứng với Thượng Chương điện, nằm ngay bên dưới Thượng Chương. Năm đó Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang đã từng nứt ra một lần, Minh Tâm Đại Đế phải dẫn theo tứ đại Chí Tôn, dùng lực lượng chí cao vô thượng để kích hoạt lực lượng chữa trị Thiên Khải Chi Trụ, nó mới tồn tại được đến bây giờ.”
“Sau đó mấy năm, mỗi khi đến ngày sinh nhật của tai tinh thì thập đại Thiên Khải Chi Trụ đều xảy ra dị động.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận