Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 673

Tuyên Tĩnh Vân một đường truy kích, ánh mắt khoá chặt mục tiêu là Hoa Trọng Dương, bàn tay đánh ra một chưởng.
Ầm! Chưởng ấn đánh trúng lưng Hoa Trọng Dương. Hoa Trọng Dương rơi xuống.
“Vẫn không chết?” Tuyên Tĩnh Vân thật không ngờ tên này lại chịu đòn tốt như vậy.
Thiên Cân Truỵ!
Tuyên Tĩnh Vân lao xuống dưới như cự thạnh, đám người U Minh Giáo liên tiếp lùi về sau…
Ông! Hoa Trọng Dương lại gọi pháp thân ra lần nữa, bay về phía đông thành, bàn tay không hề do dự điểm vào các huyệt đạo nơi đan điền khí hải.
“Đại thủ toạ! Không được!”
Bốn vị đà chủ không ngờ Hoa Trọng Dương lại thiêu đốt khí hải.
Khí hải bị thiêu đốt, Hoa Trọng Dương bạo phát nguyên khí, lập tức thi triển đại thần thông thuật!
“Ha ha ha…” Hoa Trọng Dương cười to. “Đường đường là cường giả bát diệp thế mà lại bị ta đùa bỡn trong tay! Tuyên Tĩnh Vân, ngươi cũng chỉ có thế!”
Tuyên Tĩnh Vân cau mày, song chưởng chập lại, trầm giọng nói: “Ta xem ngươi chạy đi đâu!”
“Có gan thì đến đây đi… Ngươi mau đuổi theo ta! Đồ không biết xấu hổ, đến đây đi.”
Hoa Trọng Dương không ngừng khiêu khích, tiếp tục bay về phía đông, vừa lau đi vết máu trên khoé miệng vừa lẩm bẩm. “Chỉ mong chiêu này của tứ tiên sinh có hiệu quả!”
Tuyên Tĩnh Vân vốn cho rằng một chưởng đánh lén ở tường thành có thể miểu sát Hoa Trọng Dương ngay lập tức, không ngờ lại bị hắn kéo dài thời gian đến tận bây giờ.
Tuyên Tĩnh Vân sao có thể không tức giận!
Nhìn Hoa Trọng Dương đang thiêu đốt khí hải trước mặt, Tuyên Tĩnh Vân giảm tốc độ, cười lạnh gằn từng chữ: “Ngươi, sẽ, chết!”
Thân ảnh loé lên, tay phải đánh ra một chưởng!
Chưởng ấn lóng lánh kim quang bay tới, Hoa Trọng Dương xoay người lại nghênh đón: “Xem ra vẫn tránh không thoát! Giáo chủ… nguyện kiếp sau lại được kề vai sát cánh với ngài!”
Hoa Trọng Dương nâng tay lên, hàm răng cắn chặt, ý chí trong mắt vô cùng cứng cỏi!
Ầm!
Khi chưởng ấn sắp đánh thẳng vào ngực hắn, đột nhiên một tia đao cương cỡ lớn lượn vòng bay tới chém đứt chưởng ấn kia!
Đao cương xoay tròn lượn quanh rồi bay trở về.
“Ai?!”
Tuyên Tĩnh Vân lập tức quay đầu nhìn bốn phía. Khốn kiếp, hắn đã rời khỏi thành bắc quá xa!
Hắn nhìn theo hướng đao cương, rốt cuộc cũng nhìn thấy một bóng người đang lơ lửng giữa không trung, hai mắt kẻ đó sáng rực nhìn mình chằm chằm.
Kẻ đó nâng tay nắm lấy đao cương trước mặt, đao cương tiêu tán, biến trở lại thành một cây đao màu xanh ngọc loé lên hàn quang.
Gương mặt Hoa Trọng Dương đại hỉ. “Giáo chủ! Ngài… ngài đến rồi!”
Trong lòng Tuyên Tĩnh Vân trầm xuống, nặng nề hỏi: “Vu Chính Hải?”
Vù!
Thân ảnh Vu Chính Hải đột ngột biến mất, một giây sau xuất hiện trước mặt Tuyên Tĩnh Vân, đánh ra một chưởng.
Đại Huyền Thiên Chưởng! Một chưởng mang theo năm chưởng nhỏ!
Ầm!
Ngực Tuyên Tĩnh Vân bị trọng kích, lập tức phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi thẳng xuống đất.
Thần sắc Vu Chính Hải hờ hững, tay chắp sau lưng, thân vững như núi, chân đạp cương ấn bay xuống.
Tuyên Tĩnh Vân nằm trong hố sâu dưới đất, trong lòng là một mảnh tuyệt vọng.
“Đại Huyền Thiên Cương Ấn!”
Hai chân Vu Chính Hải bọc lấy cương ấn, thẳng tắp bay xuống!
“Không !”
Tuyên Tĩnh Vân rất muốn tránh né nhưng tốc độ Vu Chính Hải đã đến cực hạn.
Oanh! Hai chân giẫm mạnh lên ngực Tuyên Tĩnh Vân.
Bụi đất bay lên. Chiến đấu kết thúc. Bốn phía xung quanh trở nên yên tĩnh.
Lát sau khi tro bụi tản đi, Hoa Trọng Dương mới nhìn thấy Tuyên Tĩnh Vân bị Vu Chính Hải giẫm lún sâu vào mặt đất, phần ngực và bụng lún xuống bên dưới lớp đất cát.
Tuyên Tĩnh Vân trừng lớn mắt, nhìn Vu Chính Hải đăm đăm, máu tươi chảy ồ ạt ra khỏi thất khiếu.
Vu Chính Hải hờ hững nhìn Tuyên Tĩnh Vân, mở miệng nói: “Chỉ có thế này?”
Phốc !
Tuyên Tĩnh Vân ho ra một ngụm máu.
Vu Chính Hải dùng cương khí ngăn máu tươi văng lên y phục mình rồi lạnh nhạt nhấc chân rời đi.
Hoa Trọng Dương cả kinh! Phần ngực bụng của Tuyên Tĩnh Vân đã bị giẫm bẹp dí.
Tuyên Tĩnh Vân há mồm cố nói một câu: “Ngươi… tại sao… lại mạnh đến vậy?”
Sau đó đầu hắn ngoẹo sang một bên. Tắt thở.
Một trong bát đại thống lĩnh Tuyên Tĩnh Vân, bị Vu Chính Hải dùng chân giẫm chết!
Vu Chính Hải thở dài nhìn sang Hoa Trọng Dương. Hoa Trọng Dương vội vàng quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng!”
“Chuyện này không trách ngươi…. Với bản lãnh của ngươi sao có thể là đối thủ của bát diệp.”
“Quỳ Ngưu…”
“Quỳ Ngưu chỉ bị thương nhẹ, rất nhanh sẽ lành thôi. Vấn đề là ngươi đó, thiêu đốt khí hải. Vi huynh… có lỗi với ngươi!” Vu Chính Hải nói.
“Thuộc hạ đã sớm không để ý đến chuyện sinh tử.” Ánh mắt Hoa Trọng Dương rũ xuống. “Có chiến tranh nào mà không chết người đâu? Xin Giáo chủ tiếp tục chỉ huy tác chiến!”
Vu Chính Hải nhìn Hoa Trọng Dương, sau đó xốc lại tâm tình. “Đi thôi.”
Phi liễn U Minh Giáo đang chậm rãi tiến vào Thần Đô. Đệ tử U Minh Giáo phía đông thành cũng đang ồ ạt tấn công.
Vu Chính Hải mang theo Hoa Trọng Dương bay về trên phi liễn.
Tư Vô Nhai nhìn Hoa Trọng Dương, khẽ hỏi: “Thiêu đốt khí hải?”
Vu Chính Hải không nói gì, chỉ chắp tay đi tới khu vực bên cạnh bánh lái để quan sát Thần Đô.
Hoa Trọng Dương nói: “Chỉ là việc nhỏ… có điều tại hạ không thể tái chiến được nữa.”
“Tiếp theo cứ giao cho chúng ta.” Tư Vô Nhai nói rồi đi ra ngoài, đứng cạnh Vu Chính Hải nhìn xuống Thần Đô.
Lúc này, nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng từ xa bay tới hạ xuống phi liễn.
“Khởi bẩm Giáo chủ, chỉ có cửa thành phía đông và phía bắc bị phá vỡ, cửa thành phía nam và phía tây có rất nhiều cấm vệ quân tham chiến, trong lúc nhất thời vẫn chưa công phá được!”
Vu Chính Hải mỉm cười nói: “Ta muốn xem xem bọn hắn chống đỡ được bao lâu.”
Vu Chính Hải nhìn sang Tư Vô Nhai đang lâm vào suy nghĩ. “Hiền đệ, làm sao phá cục ở thành tây và thành nam?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Để lại mấy ngàn nhân mã quấy rối quân địch là được. Địch tiến ta lui, địch lui ta tiến. Những người còn lại tập hợp đến cửa thành phía đông.”
“Diệu!”
Vu Chính Hải vẫy tay với tên thuộc hạ, ra hiệu cho hắn đi truyền lệnh.
Tư Vô Nhai quan sát Thần Đô rồi nói:
“Nhưng Thần Đô rất lớn, có lẽ còn một số cao thủ đang ẩn tàng, từ thành đông đến Hoàng thành xa mấy chục dặm, trong lúc này nếu có cường giả bát diệp tấn công thì chỉ có thể dựa vào một mình đại sư huynh. Huynh có nắm chắc không?” Tư Vô Nhai hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận