Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 871

Lục Châu nhíu mày nhớ lại lời Tư Vô Nhai đã nói, Không Liễn có khả năng bay rất cao, nhưng lực phòng ngự của nó lại không đủ mạnh.
Sắp hỏng rồi sao?
Lục Châu bèn giảm tốc độ lại, âm thanh răng rắc biến mất.
Thế nhưng tiếng kêu u u lại vang vọng ngày càng lớn, như thể con quái vật khổng lồ kia đang ở ngay bên cạnh bọn họ.
Dưới chân Lục Châu lúc này xuất hiện vòng bát quái, quanh thân bay ra mười chữ Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thủy, Hỏa, Hữu, Vô, Ly, Hợp. Mười chữ triện lóng lánh kim quang bay ra bốn phương tám hướng. Đây chính là công pháp Lục Hợp Đạo Ấn do Hoa Vô Đạo sáng tạo ra.
Lục Hợp Đạo Ấn biến thành một quả cầu ánh sáng, không có lực sát thương nhưng lại có tác dụng xua đi sương mù xung quanh. Lấy thực lực cửu diệp của Lục Châu, Lục Hợp Đạo Ấn chỉ trong khoảnh khắc đã khuếch tán ra thành hình cầu bán kính cả ngàn mét.
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc nhìn thấy cách Không Liễn gần ngàn mét có một chiếc vây cá cực kỳ khổng lồ xẹt qua thật nhanh.
“Kình ngư?” Lục Châu thì thào.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ bay hồi lâu vẫn không thoát khỏi con cự thú này, không phải vì nó đuổi theo bọn họ, mà là vì từ nãy đến giờ bọn họ chỉ bay từ đuôi cá tới đầu cá, vẫn chưa hề bay hết chiều dài thân thể của con cực đại hải thú này.
Cho dù là người có kinh nghiệm lịch duyệt phong phú như Lục Châu cũng bị con quái vật khổng lồ này làm cho chấn động. Tiếng kêu trầm thấp của nó ngày càng lớn, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rúc người vào nhau, bốn con mắt rưng rưng sợ hãi.
Đến lúc cần mới thấy đọc sách quá ít. Lẽ ra lão phu nên đem theo Tư Vô Nhai để xem hắn có nhận ra con hải thú này không. Sao lại dẫn hai tiểu nha đầu thiếu kinh nghiệm sống đi phiêu lưu mạo hiểm cơ chứ?
Lục Hợp Đạo Ấn tiêu tán, bốn phương tám hướng lại bị sương mù vây kín ngăn cản tầm nhìn.
Tiếng sóng biển ầm ầm, tiếng kêu trầm thấp nghèn nghẹn, tiếng đám hải thú nhỏ không ngừng cắn xé nhau truyền đến.
Lục Châu lại lần nữa thi triển Lục Hợp Đạo Ấn rồi cúi đầu nhìn xuống. Quanh con quái vật khổng lồ kia có đủ loại ngư thú và hải thú đang điên cuồng chém giết.
Chẳng lẽ không phải kình ngư? Nào có con kình ngư nào khổng lồ đến thế? So với nó, đám hải thú kia hoàn toàn không đủ để nhét kẽ răng, nhưng con người ở trước mặt đám hải thú này cũng chỉ là sâu kiến.
Hàng trăm hàng ngàn con hải thú vọt lên không trung thành những đường vòng cung, mang theo sóng và bọt biển tung toé khắp nơi. Có loài trông như cá chuồn còn có cánh, bay cực cao.
Dường như bọn chúng đã phát hiện ra Không Liễn bay giữa đám sương mù nên có ý định nhảy lên va chạm.
Lục Châu lật tay, một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng xuất hiện. Cho đến nay, tấm thẻ này chưa từng làm hắn thất vọng. Nhưng con quái vật này lại quá khổng lồ, dùng một tấm có thể giết nó thật sao?
Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, Hệ thống đột nhiên xuất hiện thông báo:
[Đề nghị không đánh giết mục tiêu, mục tiêu quá lớn sẽ làm hao tổn toàn bộ năng lượng của Hệ thống, không cách nào chữa trị, hậu quả khó lường.].
Hậu quả khó lường?
Quái vật khổng lồ và đám cự thú lít nha lít nhít dưới hải vực này có tác dụng ngăn giữa hồng liên giới và kim liên giới. Nếu giết chúng, việc hồng liên giới đến xâm chiến kim liên giới càng trở nên dễ dàng hơn… Về phần hậu quả này có phải ý Hệ thống muốn nói hay không thì Lục Châu không thể nào biết được.
Huống hồ, giết con thú này có khi sẽ dẫn tới càng nhiều hải thú hơn, được không bù mất. Hắn chỉ có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, chọc vào tổ ong vò vẽ hoàn toàn không có lời.
Trong lúc Lục Châu suy tư, sương mù lại kéo tới chắn đi tầm nhìn.
Lục Châu định thần lại, thu hồi thẻ đạo cụ rồi điều khiển Không Liễn bay lên cao hơn tránh đi đám hung thú biết bay, bay cao mãi đến độ cao cực hạn của Không Liễn mới thôi. Nơi này nguyên khí mỏng manh đến cực hạn.
Lục Châu đẩy ra một chưởng tạo lực đẩy, Không Liễn vọt về phía trước, tiếng kêu trầm thấp rốt cuộc cũng nhỏ dần đi, cuối cùng hoàn toàn vượt qua khu vực của con cực đại hải thú.
Cửu diệp đương nhiên cường đại, nhưng ở trước mặt con quái vật khổng lồ này thì chẳng khác nào sâu kiến.
Đại Thiên thế giới không thiếu điều lạ, nếu không phải vì Lục Châu có tu vi cửu diệp, đồng thời sử dụng Không Liễn bay ngang qua đây thì sợ là cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy nó.
“Ra khỏi khu vực sương mù rồi!” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa reo lên.
Thế nhưng… khảo nghiệm mới lại đến.
Trời xanh mây trắng chỉ trong giây lát đã hoá thành bóng đêm mờ mịt, mặt trời hoàn toàn biến mất. Trên bầu trời đột nhiên đánh xuống ngàn vạn tia sét, rõ ràng không có mây mù nhưng thiểm điện lại không ngừng loé lên.
Lục Châu nắm chặt bánh lái, cương khí bao bọc lấy Không Liễn. Hắn phải bảo vệ Không Liễn bằng bất cứ giá nào, nếu không việc phi hành trên biển sẽ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Không Liễn bay xiêu xiêu vẹo vẹo né tránh hết tia sét này đến lôi điện khác, mất đến ba ngày đêm mới có thể thoát khỏi khu vực này. Nếu không nhờ Lục Châu có tu vi cao thâm dùng cương khí bọc lấy thì chiếc Không Liễn đã sớm vỡ tan thành từng mảnh.
Rời khỏi khu vực ác liệt, Không Liễn bay vào một vùng biển sáng trong không một gợn mây.
Ánh mặt trời rạng rỡ treo trên đầu, tâm tình kinh hoảng suốt mấy ngày qua của ba người rốt cuộc cũng biến mất.
“Sư phụ, để con lái tiếp cho.” Tiểu Diên Nhi chủ động bước lên cầm lái.
Lục Châu nhường cho nàng, tu vi hắn tiêu hao không thành vấn đề, nhưng tra tấn về tinh thần thì vô cùng mệt mỏi. Lục Châu ngồi xếp bằng trên Không Liễn, nhắm mắt dưỡng thần.
“Sư phụ, hồng liên giới còn xa không?” Tiểu Diên Nhi vừa điều khiển bánh lái vừa hỏi.
“Không rõ.”
“Hồng liên giới có xinh đẹp như Đại Viêm không?”
“Không rõ.”
Tiểu Diên Nhi bèn quay sang hỏi Hải Loa: “Hải Loa sư muội, muội có biết không?”
“Đều xinh đẹp như nhau.” Hải Loa đáp.
“Suýt nữa thì ta quên mất, muội vốn đến từ hồng liên giới. Vậy muội có còn nhớ hồng liên giới trông như thế nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận