Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 375: Rốt cuộc cũng đã trả được thù

“Sao có thể chứ!” Giang Ái Kiếm xua tay nói. “Dựa theo quan hệ mà nói thì ngũ đệ tử của ngài là muội muội của ta… ta và Ma Thiên Các có quan hệ thân thích. Thân thích với nhau tặng chút quà mọn cũng không tính là quá phận mà.”
Đám người không còn lời nào để nói.
Chiêu Nguyệt thở dài một tiếng, thấp giọng than: “Xét về độ mặt dày thì khắp thiên hạ này chỉ sợ không còn ai so được với hắn.”
Mọi người vừa gật gù vừa nhìn sang Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân trưng ra bản mặt vô tội, thầm nghĩ, nhìn ta làm cái gì? Ta chẳng nói gì cũng chẳng làm gì, chuyện không liên quan gì đến ta!
Lục Châu nhìn đồ vật trên bàn, trong lòng chẳng mảy may ba động. Sống đến cả ngàn năm như hắn thì chút tục vật này há có thể khiến hắn để ý.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Ta không cẩn thận lỡ đâm chết nhị hoàng tử rồi… Hoàng thất sao có thể bỏ qua cho ta. Thế nên, có thể làm phiền lão tiền bối giết ta được không?” Giang Ái Kiếm nói.
Minh Thế Nhân cười nói: “Chuyện này ta giúp được ngươi!”
Vừa nói hắn vừa gọi ra Ly Biệt Câu, xung quanh Ly Biệt Câu xuất hiện cương khí bao bọc tản ra quang mang kỳ dị.
Chiêu Nguyệt nhìn thấy cảnh này, hai mắt toả sáng đầy ao ước.
Giang Ái Kiếm cạn lời nói: “Ta đâu có nói là giết thật đâu… Bây giờ hoàng thất Đại Viêm đang tìm ta khắp nơi, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với đám huynh đệ của mình, hiện tại chẳng có chỗ trốn. Thế nên ta cho rằng đến Ma Thiên Các sẽ được an toàn.”
“Tức là… ngươi muốn ở lại đây một thời gian?” Lục Châu hỏi.
“Lão tiền bối anh minh.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Ngươi là tai mắt của lão phu, đương nhiên lão phu sẽ bảo vệ ngươi.”
Giang Ái Kiếm vô cùng cảm động, liên tục khom người chắp tay nói: “Đa tạ lão tiền bối!”
Lục Châu nhìn dáng vẻ cười đùa tí tửng của hắn bèn nhíu mày. “Đến bây giờ ngươi cũng không chịu nói?”
“Nói gì chứ?” Giang Ái Kiếm ngơ ngác hỏi.
“Ngươi là tam hoàng tử, lại giết chết nhị hoàng tử… Tội danh giết huynh ruột cho dù là ở đâu đều phải mang tiếng xấu thiên cổ.”
Mọi người đều gật đầu đồng tình. Một lời của sư phụ đã nói ra tiếng lòng của mọi người. Suốt đoạn đường đi Giang Ái Kiếm vẫn luôn cười đùa tí tửng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nếu là người bình thường, chẳng ai làm được như thế. Người hắn giết không chỉ là nhị hoàng tử của hoàng thất, mà còn là huynh trưởng của hắn!
Giang Ái Kiếm thấy biểu tình nghiêm túc của Lục Châu, nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất. Hắn nhẹ giọng thở dài. “Người chết cũng đã chết rồi, không có gì đáng nói.”
“Như vậy… Lưu Hoán thật sự chính là kẻ đã ra lệnh hoả thiêu toàn bộ Cảnh Hoà cung?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này ngài cũng biết sao?”
“Kỳ Vương Tần Quân bây giờ là người của lão phu.” Lục Châu đáp.
Đúng nha, suýt nữa quên mất ông ta. Giang Ái Kiếm gật đầu rồi quay đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt.
“Thiên đạo có luân hồi, ai gây nghiệt tất có lúc trả. Kỳ thật có rất nhiều người đã từng khuyên ta nên buông bỏ cừu hận, tiếp tục sống tốt, rời xa triều đình và hoàng thất, làm một tên Kiếm Si tự do tự tại…”
“Nhưng mỗi khi đi ngủ, ta lại nhớ tới trận lửa lớn đêm đó, lửa đỏ rực thiêu đốt hai mắt ta, cả đêm không thể ngủ yên. Khi màn đêm buông xuống, bên tai ta luôn vang lên tiếng kêu cứu của bọn họ, mà ta thì chỉ có thể bất lực…”
Mọi người đều nhìn về phía Giang Ái Kiếm, kể cả Lục Châu.
Giang Ái Kiếm nói xong, lặng lẽ thở dài. “Rốt cuộc ta cũng đã trả được thù cho bọn họ…”
Sau đó hắn lại bắt đầu không đứng đắn. “Hầy, cũng may gặp được mọi người, chỉ cần mọi người thấy cảm động rồi sau này đối xử tốt với ta một chút là ta đã thoả mãn rồi.”
Phần trước còn khiến người ta cảm động, đến phần sau đã muốn đá cho hắn một cái.
Hắn không phải là người lãnh tình, chỉ là có chút việc xảy ra từ rất lâu… đã đến lúc nên buông bỏ.
Chiêu Nguyệt lườm hắn một cái rồi không thèm để ý đến nữa. Nàng bước lên trước, khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi có một chuyện cần báo cáo.”
“Nói đi.”
“Thái hậu, cũng chính là bà của đồ nhi, vốn thân thể không tốt, chuyện ở Thuận Thiên Uyển lại đả kích bà không ít khiến bà bệnh nặng một trận không dậy nổi.”
Chiêu Nguyệt quỳ xuống. “Lần này đồ nhi đã ở lại Thần Đô quá lâu, mong sư phụ thứ tội.”
Lục Châu xua tay. “Có hiếu tâm là tốt.”
“Đa tạ sư phụ.” Chiêu Nguyệt quay đầu nháy mắt với Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm lúng túng gãi đầu, mặt dày nói:
“Lão tiền bối, thật không dám giấu giếm, bệnh của Thái hậu đã rất nặng, chỉ sợ là… không sống qua được mùa đông này.”
Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu ý bọn hắn.
“Hoàng cung là nơi cao thủ tụ tập, đám ngự y càng có y thuật cao siêu. Nếu ngươi muốn nhờ lão phu nhúng tay thì e là quá dư thừa.”
Chiêu Nguyệt nói: “Sư phụ, đó là vu thuật.”
“Vu thuật?” Điều này khiến Lục Châu khá bất ngờ.
Lục Châu nhớ lại sự tình ở Thuận Thiên Uyển ngày hôm đó, không có đại trận vu thuật, cũng không có cạm bẫy vu thuật… Làm sao Thái hậu lại trúng vu thuật được?
Giang Ái Kiếm giải thích: “Đây là hành vi của Ba Mã, thiên tài vu thuật Lâu Lan.”
“Ba Mã?” Lục Châu không có ấn tượng với cái tên này.
“Xin tiền bối nghe ta kể rõ… Thứ nhất, tên Ba Mã này chính là sư huynh của Mạc Ly, hai người bọn họ đều đến từ Lâu Lan. Thứ hai, Ba Mã từng giao thủ với ngài một lần, trên Liên Hoa đài luận đạo ngài từng làm toạ kỵ Ba Vu của hắn bị thương nặng. Thứ ba, trong cuộc chiến Thuận Thiên Uyển, Ba Mã vẫn luôn mai phục ở bên ngoài.”
“Ba Mã đã giao thủ với ngài mấy lần, Mạc Ly chết khiến hắn ghi hận lên đầu Ma Thiên Các. Hắn đã sử dụng vu thuật với Thái hậu thì sớm muộn gì cũng ra tay với Ma Thiên Các.”
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.
Giang Ái Kiếm lại nói: “Lão tiền bối, ta sẽ không để ngài ra tay mà không có lợi ích gì… Để đổi lại việc này, ta sẽ giúp lão tiền bối bắt lại phản đồ Tư Vô Nhai.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Giang Ái Kiếm với vẻ không tin tưởng. “Ngươi có nắm chắc sẽ bắt được Tư Vô Nhai không?”
“Không có.” Giang Ái Kiếm đáp.
Mọi người không còn lời gì để nói với hắn. Đã không nắm chắc còn đòi trao đổi cái rắm!
Lục Châu vuốt râu đứng dậy, ánh mắt khẽ đảo qua Chiêu Nguyệt và Giang Ái Kiếm: “Nếu muốn cầu cạnh bản toạ thì nên chủ động đến tận cửa.”
Không phân rõ trên dưới còn muốn cầu người khác giúp đỡ? Trên đời này nào có đạo lý như vậy.
Giang Ái Kiếm nghe vậy lập tức mừng rỡ, vội vàng khom người nói: “Đây là việc đương nhiên… có câu này của lão tiền bối ta đã an tâm rồi.”
Chiêu Nguyệt cũng vội nói: “Đồ nhi bái tạ sư phụ.”
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện chợt truyền đến thanh âm: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Mọi người quay đầu nhìn lại. Chư Hồng Cộng vừa bước vào ngưỡng cửa đại điện đã quỳ xuống, vừa di chuyển vào trong vừa khấu đầu.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Cứ thế, Chư Hồng Cộng vừa quỳ vừa lạy đến tận giữa đại điện.
Minh Thế Nhân giơ tay phải lên che mắt. Được rồi, đệ thắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận