Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 419: Nhị sư huynh… huynh, huynh không sao chứ?

Lấy kim liên làm trung tâm, Trường Sinh Kiếm không ngừng lượn vòng chém đứt xúc tu, nhanh đến mức trông như một vòng xoáy.
Năng lượng xúc tu lập tức bị cắt giảm hơn phân nửa!
Diệp Thiên Tâm cảm thấy áp lực biến mất, bèn thu hồi pháp thân, lăng không xoay chuyển, hai mắt mở to nhìn về phía trước.
Đây chính là thực lực của Kiếm Ma?
Một kiếm này của Ngu Thượng Nhung là toàn lực ứng phó, không hề giữ lại chút nào.
Dần dần, xúc tu rốt cuộc cũng bị chém sạch, bầu trời trở nên yên tĩnh.
Ngu Thượng Nhung đứng bên trong pháp thân, hai tay mở rộng, kiệt lực khống chế pháp thân vận chuyển.
Bách Kiếp Động Minh tiêu hao quá nhiều năng lượng… Nhưng pháp thân Bách Kiếp Động Minh kiên trì được lâu như thế cũng là hiếm có.
Diệp Thiên Tâm đã kinh ngạc tới ngây người.
Một lát sau, năng lượng màu tím sẫm triệt để tiêu tán, chẳng còn thấy bóng dáng Trương Viễn Sơn đâu nữa.
Ngu Thượng Nhung thu tay lại, hai tay khoanh trước ngực.
Pháp thân tiêu tán, thế nhưng kim liên lại đình trệ trong chốc lát…
Ngu Thượng Nhung nhìn toà kim liên của mình, tám mảnh diệp lóng lánh kim quang không ngừng xoay tròn, thế nhưng… trên các phiến lá đã xuất hiện màu tím nhàn nhạt.
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn bình tĩnh, đan điền khí hải rung động. “Thu.”
Kim liên tiêu tán.
Ngu Thượng Nhung lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống cảnh tượng bên dưới như có điều suy nghĩ.
Thanh Ngọc đàn vốn đẹp như tiên cảnh nay đã bị huỷ hoại trông chật vật vô cùng.
Nếu không phải cuộc chiến đã di dời ra xa thì Thanh Ngọc đàn hẳn đã tan nát.
Đám đệ tử U Minh Giáo rung động thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Cho dù bọn họ không thể nhìn thấy Ngu Thượng Nhung chiến đấu cùng quái vật kia, nhưng từ những âm thanh quỷ dị truyền đến, bọn họ cũng có thể phán đoán ra tình hình chiến đấu kịch liệt và đáng sợ thế nào.
Hồi lâu sau, khi tiếng đánh nhau đã không còn, đám đệ tử U Minh Giáo mới ào ào nhảy xuống khỏi Thanh Ngọc đàn.
Mặt đất bừa bộn hỗn loạn không chịu nổi, khắp nơi đều là vết tích của trận chiến.
Bọn họ men theo dấu tích chiến đấu, phi hành về phía xa.
Không bao lâu sau, đệ tử U Minh Giáo đã đi đến dải đất trung tâm nơi diễn ra trận chiến kịch liệt nhất.
Trên mặt đất ngoại trừ bị lõm vào một khối lớn, mặt đất xung quanh lồi lõm nhấp nhô thì không tìm thấy một thi thể nào.
Rừng cây, hoa cỏ đều khô héo toàn bộ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều kinh hãi quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Không chỉ một mình quái vật… ta tận mắt nhìn thấy kẻ đó vung dây thừng lên, một bộ thây khô xuất hiện.”
Vừa nói ra lời này, những người khác đều không ngừng nôn khan.
“Hình như là khôi lỗi và vu thuật… E là nhị tiên sinh dữ nhiều lành ít.”
Không thể nào, tu vi nhị tiên sinh cao thâm mạt trắc, sao có thể dễ dàng gặp nạn?”
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trên đời này làm gì có chuyện gì là tuyệt đối. Giáo chủ từng nói, lực lượng một người vĩnh viễn nhỏ bé hơn lực lượng của quần thể.”
Hồi tưởng lại pháp thân màu đen xuất hiện gần Thanh Ngọc đàn, lại thêm đám xúc tu đầy trời, bọn họ lập tức không rét mà run.
Ngay khi cả đám đang không ngừng đoán mò nội tình.
Ở cách đó không xa có một vòng tròn toát ra luồng khí màu tím đang từ từ bay lên không trung.
Luồng khí ngưng tụ lại thành hình dạng của toạ kỵ Ba Vu, trông tựa như con sói.
Đám người cả kinh lùi về sau!
Ba Vu trong dạng năng lượng phát ra âm thanh trầm thấp: “Ngu Thượng Nhung tất phải chết.”
Sau đó vòng tròn vu thuật tiêu tán giữa thiên địa. Luồng khí màu tím cũng tiêu thất không còn gì nữa.
“Quay về!”
“Làm sao bây giờ? Từ bỏ Thanh Ngọc đàn sao?”
“Trước tiên phải báo cáo việc này cho Giáo chủ!”
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.].
Lục Châu đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo của Hệ thống, lập tức nhíu mày.
Theo thông lệ, khi giết một Nguyên Thần cảnh nhất diệp đến ngũ diệp sẽ được ban thưởng 1.000 điểm công đức, lục diệp đến bát diệp được 1.500 điểm công đức.
Vì sao bây giờ lại là 2.000 điểm?
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, trong lòng nghĩ tới Ngu Thượng Nhung.
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai còn chưa bắt về được, đương nhiên không tính điểm công đức, mà đám đồ đệ còn lại không có năng lực này.
Đánh giết được mục tiêu cao giai chỉ có thể là Ngu Thượng Nhung.
Lục Châu vừa suy tư vừa nhíu mày.
“Cửu diệp?”
Vừa nghĩ tới cửu diệp, hắn đã lắc đầu.
Tu vi Ngu Thượng Nhung đúng là rất cao thâm mạt trắc, nhưng muốn giết được cửu diệp… lại không có khả năng.
Huống chi, mục tiêu cửu diệp ở đâu ra?
Chẳng lẽ.. đã có người nghĩ giống lão phu, thông qua phương pháp trảm kim liên để tấn thăng lên cửu diệp?
Hắn chợt nhớ tới, khi thảo luận cùng Lãnh La và Phan Ly Thiên, Giang Ái Kiếm đã từng đề cập đến điển tịch trong cung có nội dung tương tự.
Điều này nói rõ trên đời này tuyệt không chỉ có một mình Lục Châu đang nghiên cứu vấn đề về cửu diệp.
Vân Thiên La cũng vậy, mà Cung Nguyên Đô cũng thế, hoặc là Đại Viêm hoàng thất… vẫn luôn có người không ngừng nghiên cứu vấn đề này.
Ngay cả các nước khác như Lâu Lan, Nhu Lợi,… sao có thể loại trừ?
Trầm tư một lát, Lục Châu nói:
“Người đâu?”
Một nữ đệ tử nhanh chóng đi vào trong đại điện. “Các chủ.”
“Gọi Giang Ái Kiếm tới đây.”
“Vâng.”
Khoảng thời gian này Giang Ái Kiếm vẫn luôn trốn ở Ma Thiên Các.
Hiện nay ngoại giới đều đồn rằng Giang Ái Kiếm đã chết, tuy nói trong hoàng cung không mấy ai tin nhưng chuyện này không quan trọng.
Mạng lưới tình báo của Giang Ái Kiếm rất mạnh, đây là thời điểm bảo hắn làm chút chuyện.
Cách Thanh Ngọc đàn trăm dặm về phía bắc, trên một ngọn núi.
Sương mờ mây tan, ánh tà dương chiếu rọi nhuộm vàng mặt đất và đám cây cối um tùm.
“Thiên Tâm bái kiến nhị sư huynh.” Diệp Thiên Tâm cung kính hành lễ với Ngu Thượng Nhung.
“Lục sư muội, không cần đa lễ.” Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm, không xoay người lại, chỉ mải ngắm ráng chiều đang dần lặn xuống.
Không biết vì cái gì, hắn bỗng nhiên cảm thấy trời chiều thật đẹp, đẹp hơn bất cứ khoảnh khắc nào trước đây trong cuộc đời hắn.
Đại Viêm không bao giờ thiếu cảnh sơn hà tú lệ.
“Nhị sư huynh… huynh, huynh không sao chứ?” Diệp Thiên Tâm đến bây giờ vẫn không tin nổi một màn lúc nãy.
Ánh chiều tà rọi vào thân ảnh Ngu Thượng Nhung. Hắn không động dù chỉ một chút, chỉ nói khẽ: “Không sao.”
“Kiếm đạo của nhị sư huynh khiến sư muội được mở rộng tầm mắt.” Diệp Thiên Tâm tán thán.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Không đáng nhắc tới.”
“Nghe nói nhị sư huynh đã trở về Ma Thiên Các? Không biết là thật hay giả?”
Diệp Thiên Tâm rất ít khi quan tâm đến tu hành giới, nàng chỉ ẩn cư tu hành, thỉnh thoảng có việc mới ra ngoài một chuyến, lúc mới nghe được tin tức này nàng còn chẳng tin đây.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười gật đầu. “Ừ.”
“Như vậy danh sách tử vong cũng là thật sao?” Diệp Thiên Tâm kinh ngạc nói.
Ngu Thượng Nhung rốt cuộc xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Cái nhìn này khiến Diệp Thiên Tâm có chút khẩn trương và câu nệ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận