Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 893

Trần Bắc Chinh đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn toà pháp thân hồng liên với vẻ không thể tin nổi. Sở dĩ hắn đưa Tuệ Năng đến đây là vì muốn mượn cớ này khiến Tư Không Bắc Thần á khẩu không trả lời được, nhân cơ hội chèn ép Cửu Trọng Điện. Mọi tin tức tình báo của hắn đều nói rằng lão giả đến Thiên Liễu Quan là tu hành giả kim liên giới.
Sao bây giờ lại thành ra thế này…
Trong mắt Trần Bắc Chinh loé lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh. Ít ra đã xác nhận được một việc, người này là cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả.
Tư Không Bắc Thần nhìn toà hồng liên cửu diệp, hài lòng gật đầu… Nếu là người hồng liên giới thì Cửu Trọng Điện đương nhiên phải lôi kéo, huống hồ gì đây còn là nhân tài nắm giữ Nghiệp Hoả. Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, lời ngũ đại thủ toạ nói trước đó hắn đều quên sạch sành sanh.
“Trần tướng quân, sự thật đã rõ ràng, ngươi còn lời gì muốn nói không?” Tư Không Bắc Thần bình tĩnh hỏi, nhưng ngữ khí rõ ràng đang ra oai.
Ở địa vị của hắn, mặt mũi quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Trần Bắc Chinh nhấc tay, giữa các ngón tay xuất hiện hồng sắc kiếm cương như một mũi tên băng phóng ra ngoài.
Ầm! Tia kiếm cương sắc bén xuyên thủng ngực Tuệ Năng.
Tuệ Năng cả kinh nhưng không có chút lực phản kháng nào, hắn chỉ tay về phía Trần Bắc Chinh rồi chỉ sang Lục Châu, cuối cùng nhìn về phía Tư Không Bắc Thần danh chấn thiên hạ, mấp máy môi: “Người xuất gia… không nói dối…”
Sau đó hắn ngã xuống đất tắt thở.
Trong nháy mắt lấy đi một mạng người. Đây chính là thủ đoạn của thập diệp?
Mười giây đồng hồ trôi qua, pháp thân hồng sắc trong tay Lục Châu biến mất, trong lòng Lục Châu đang âm thầm suy tính hậu quả khi đánh giết Trần Bắc Chinh.
Trần Bắc Chinh không gây ra được sóng gió gì, nhưng thái độ của Tư Không Bắc Thần rất quan trọng. Vừa rồi có thể nhìn ra Tư Không Bắc Thần hoàn toàn đối lập với Trần Bắc Chinh.
Trần Bắc Chinh giết người xong, hừ một tiếng: “Tuệ Năng nói láo lừa gạt bản tướng quân. Bắc Thần huynh sẽ không tức giận chứ?”
“Trừng phạt kẻ lừa dối là chuyện bình thường.” Tư Không Bắc Thần đáp.
“Hôm nay đã đắc tội, ngày khác ta sẽ đến tạ lỗi.” Trần Bắc Chinh thở dài, xoay người nói: “Cáo từ.” Trên mặt hắn lộ vẻ âm trầm không hài lòng.
Hắn vừa đi được mấy bước thì Lục Châu bỗng nhiên mở miệng nói: “Chờ đã.”
Trần Bắc Chinh dừng bước, xoay người lại hỏi: “Có việc gì?”
Nếu là một tên cửu diệp thông thường thì hắn đã không để vào mắt, nhưng người này lại nắm giữ Nghiệp Hoả, sau này rất có thể sẽ trở thành kình địch, hôm nay đành phải tha một lần, sau này sẽ nghĩ biện pháp giết chết.
“Lão phu có cho phép ngươi đi sao?” Lục Châu xoay người nhìn hắn, trong mắt bình tĩnh vô ba.
Bầu không khí trong Thánh Cung trở nên kìm nén. Ngay cả Tư Không Bắc Thần cũng không dám khiêu khích Trần Bắc Chinh như vậy. Tư Không Bắc Thần nhíu chặt mày.
Trần Bắc Chinh lập tức trở nên lạnh lùng sát phạt. “Bắc Thần huynh còn chưa nói gì, loại như ngươi mà cũng muốn ngăn cản bản tướng quân?”
“Lão phu cả đời đối mặt với vô số cường địch, không một người nào dám làm càn vênh váo trước mặt lão phu.” Lục Châu đáp.
“Bản tướng quân làm việc còn cần phải quan tâm đến cảm nhận của ngươi chắc?” Trần Bắc Chinh đã động sát khí.
“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết trời này cao bao nhiêu !”.
Lục Châu nhấc tay, tấm thẻ đạo cụ vô hình vỡ vụn, vòng xoáy năng lượng xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ. Lục Châu vung chưởng.
Mọi người đều mở to mắt nhìn xem lão giả này muốn làm gì. Năm vị thủ toạ, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và Ngu Thượng Nhung cũng không hiểu được.
Cửu diệp lại muốn ra tay với thập diệp?
Chưởng ấn biến hoá theo suy nghĩ của Lục Châu, Đại Vô Uý Ấn xuất hiện, hồng sắc chưởng ấn chiếu sáng cả Thánh Cung rồi bay về phía Trần Bắc Chinh.
Trần Bắc Chinh cười lạnh nói: “Chỉ là một tên cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả mà đã muốn lên tới trời rồi sao?”
Hắn nhấc tay nghênh đón Đại Vô Uý Ấn.
Ầm!
Trần Bắc Chinh vốn cho rằng chưởng ấn này sẽ bị mình hoá giải trong nháy mắt, thế nhưng nó lại không biến mất mà đẩy hắn văng ngược ra sau.
“Hả?” Hắn lập tức gia tăng chưởng lực.
Vẫn không được!
Tiếp tục tăng! Không được!
“Không đúng!” Hắn cấp tốc lui lại, hồng sắc chưởng ấn càng lúc càng lớn, rất nhanh đã cao bằng thân người.
Cửu diệp… bức lui thập diệp?
Đám người trong Thánh Cung đều lộ vẻ kinh hãi. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Chưởng ấn tiếp tục đánh tới, một cảm giác nguy hiểm xộc lên đầu Trần Bắc Chinh.
Ông! Hắn gọi ra pháp thân. Toà pháp thân cao hai mươi trượng sừng sững xuất hiện làm vỡ nát cửa điện Thánh Cung.
Chưởng ấn vẫn bay tới không ngừng, Trần Bắc Chinh tiếp tục lùi lại, lùi ra khỏi Thánh Cung, lăng không bay lên cao. Pháp thân hai mươi trượng hoàn toàn phơi ra trước mắt mọi người.
Ai nấy đều chạy theo ra ngoài để quan sát cho rõ. Hư ảnh Tư Không Bắc Thần nhoáng lên lướt qua đám người đến trước cửa cung, ngay cả vị cường giả thập diệp danh chấn Đại Đường cũng bị một màn này làm cho chấn kinh.
Trần Bắc Chinh mặt đỏ tới mang tai. Ầm! Cánh tay hắn gãy mất. Chỉ trong giây lát, Đại Vô Úy Ấn đã cao lên hai mươi trượng!
Ngươi mạnh, nó sẽ càng mạnh hơn.
Pháp thân hồng liên hai mươi trượng bị Đại Vô Úy Ấn đánh trúng, phát ra tiếng răng rắc… Một cơn sợ hãi đến tuyệt vọng kéo tới, trên mặt Trần Bắc Chinh hiện ra vẻ không thể tin nổi. Người này rõ ràng là cửu diệp… vì sao lại có lực lượng huỷ thiên diệt địa bậc này?
Ầm!
Pháp thân hồng liên rốt cuộc nổ tung như pháo hoa trên bầu trời rồi vỡ vụn thành từng điểm tinh quang, chậm rãi tiêu tán.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nổi gai ốc toàn thân, tóc gáy dựng đứng. Đây rõ ràng là một chưởng ấn rất bình thường, rõ ràng chỉ có tu vi cửu diệp, vậy mà lại bức thập diệp đến đường cùng!
Rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu được câu nói vừa nãy của lão tiền bối, không, là người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận