Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1064

“Mệnh Cách thú?” Lục Châu kinh ngạc không thôi. Từ khí tức sinh mệnh toát ra có thể đoán con cự thú này có Mệnh Cách Chi Tâm không dưới 1.500 năm.
Lục Châu tìm kiếm cả nửa ngày không thấy, không ngờ Dịch Nghiêu chỉ đánh ra mấy phù chỉ đã có thể tìm ra?
Dịch Nghiêu không phát hiện ra Lục Châu mà nhìn chằm chằm vào Mệnh Cách thú, trầm giọng nói: “Xích Tế Điểu? Cũng tạm.”
Xích Tế Điểu phát ra tiếng kêu chói tai chấn động toàn bộ hạp cốc. Dịch Nghiêu dường như rất có kinh nghiệm đối phó cự thú, hắn vung chưởng tung ra một sợi xích toả quang mang. Sợi xích như du long nhanh chóng bay về phía Xích Tế Điểu.
Xích Tế Điểu vỗ cánh nhào tới Dịch Nghiêu, hắn lập tức gọi ra pháp thân. Ông !
Toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách tạo thành cương khí chấn động khiến Xích Tế Điểu vội vàng lui lại.
Xiềng xích trong tay Dịch Nghiêu phát ra tiếng leng keng đồng thời bộc phát hắc quang cấp tốc trói chặt Xích Tế Điểu.
Tiếng gào thét lại vang vọng thiên địa. Cũng may âm công không hề có tác dụng gì với Lục Châu.
Dịch Nghiêu tung người bay vào giữa pháp thân, hắc sắc Tinh Bàn chuyển động. Bên trong Tinh Bàn, năm viên Mệnh Cách phát sáng và đồng thời phát ra âm thanh cộng hưởng, đồng loạt xạ kích ra năm đạo hắc sắc quang trụ xuyên thủng ngực Xích Tế Điểu.
“Phốc!”
Xích Tế Điểu lập tức bị trọng thương!
Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu điểm yếu của mình. Dù đã đọc không ít cổ tịch, nắm giữ cách khai Mệnh Cách và kỹ xảo, nhưng kiến thức về cách chiến đấu bằng Mệnh Cách của Lục Châu lại bằng không.
Một chiêu đồng thời dùng lực lượng của năm Mệnh Cách quả thực khiến hai mắt Lục Châu toả sáng.
“Nghiệt súc, còn muốn phản kháng?”
Dịch Nghiêu bay về phía Xích Tế Điểu, trong tay xuất hiện một đạo hắc sắc kiếm cương đâm thẳng vào tim nó.
Xoẹt!
Xích Tế Điểu vẫn bị xích trói lại, trọng thương chưa kịp tỉnh táo đã ăn thêm một kiếm, máu tươi chảy ồ ạt trước ngực nó, vừa rơi xuống đã bị lửa thiêu đốt tiêu tán giữa không trung.
Xích Tế Điểu rên lên một tiếng cuối cùng rồi gục đầu xuống.
Dịch Nghiêu thản nhiên biến kiếm cương thành móc câu, đào Mệnh Cách Chi Tâm trong thân nó ra, miệng tự nhủ: “Đừng trách ta giết ngươi. Nhỏ yếu chính là tội của ngươi.”
Hắn cất Mệnh Cách Chi Tâm vào ngực rồi thu hồi pháp thân. Thi thể Xích Tế Điểu rơi thẳng xuống dòng dung nham rồi chìm hẳn.
Dịch Nghiêu bay trở về khu vực trận văn, vung tay đẩy trận văn khắc sâu vào trong vách đá. Kiểm tra lại nơi này một lát, Dịch Nghiêu mới khẽ gật đầu rồi xoay người bay đi.
Lục Châu nghi hoặc, kẻ này dự định ở lại hồng liên giới? Hay là lối vào hắc liên không nằm bên dưới dòng dung nham?
Chờ đến khi thân ảnh Dịch Nghiêu biến mất, Lục Châu mới bước ra khỏi tảng nham thạch và bay về phía khu vực trận văn.
Đường nét trận văn đã trở nên rõ ràng hơn nhiều, khắc sâu vào trong vách đá. Lục Châu cúi đầu nhìn dòng dung nham, khẽ lẩm bẩm:
“Lối vào rốt cuộc có phải ở bên dưới không nhỉ?”
Hắn vừa nói xong, trong bóng tối cách đó không xa bỗng truyền tới một giọng nói trầm khàn: “Ngươi là ai?”
Lục Châu quay đầu nhìn lại. Dịch Nghiêu đang thản nhiên bay về, khoé môi vẫn nở nụ cười nhưng trên mặt lại lộ ra sát khí.
Lục Châu cũng không quá bất ngờ. Từ cuộc chiến vừa rồi, hắn biết chênh lệch giữa Thiên Giới Bà Sa khai hai Mệnh Cách và năm Mệnh Cách lớn đến cỡ nào. Cho dù bị đối phương phát hiện ngay từ đầu cũng không có gì lạ.
“Ngươi đã sớm phát hiện ra lão phu?” Lục Châu hỏi.
“Không.” Dịch Nghiêu lắc đầu, thành thật nói, “Trận văn dẫn đạo rất quan trọng. Ta trước nay làm việc đều rất cẩn thận.”
Thì ra hắn chỉ quay lại theo thói quen. Điều này cũng chứng minh lực lượng phi phàm rất mạnh.
“Giang Tiểu Sinh là người của ngươi?”
Dịch Nghiêu không đáp mà lại nói: “Xem ra ngươi đã nghe được mọi chuyện. Ngươi có thể tránh thoát được cảm giác của ta, tu vi hẳn là không thấp.”
“Cũng bình thường.” Lục Châu thẳng thắn trả lời. Trước mặt cường giả khai năm Mệnh Cách, Lục Châu không có ý định khoác lác làm gì.
Dịch Nghiêu hỏi: “Ngươi nấp ở đây có mục đích gì?”
“Tìm Mệnh Cách thú.”
Dịch Nghiêu gật đầu. “Đáng tiếc, Mệnh Cách thú đã bị ta giết.”
“Mệnh Cách thú tại hồng liên giới đều bị các ngươi định vị trước và chiếm đoạt?”
“Đúng vậy, nhưng đó là vì để bảo vệ hồng liên. Khi số lượng Mệnh Cách thú đủ nhiều, thú vương cực kỳ cường đại và thú triều sẽ tấn công hồng liên giới.”
Lục Châu khẽ lắc đầu.
“Ngươi có ý gì?” Dịch Nghiêu hỏi.
“Có một tên thợ săn, hắn thích ăn thịt sói. Có một ngày thợ săn phát hiện cừu có khả năng dẫn sói tới, thế là phái người đến trông chừng bầy cừu, ôm cây đợi thỏ, thậm chí là bảo vệ bầy cừu này. Không cần cho nó đồ ăn, loài cừu vốn có thể sinh tồn rất tốt.” Lục Châu chậm rãi nói.
“Ví von thật thú vị. Nhưng ngươi cũng không phải là cừu.”
“Có một ngày, cừu phát hiện nếu ăn thịt sói sẽ có thể biến thành sói, nhưng như vậy sẽ uy hiếp đến thợ săn. Thế là thợ săn quyết định ngăn cản toàn bộ sói có ý đồ đến gần cừu.”
Dịch Nghiêu gật đầu, nói bổ sung: “Trong quá trình này, luôn có một số con cừu giảo hoạt biến thành sói. Thợ săn không thể không diệt trừ chúng để bảo đảm mình được an toàn.”
Nói xong hắn nhìn Lục Châu không chớp mắt. Lục Châu cũng nhìn lại Dịch Nghiêu. “Cho nên… ngươi muốn diệt trừ lão phu?”
“Chuyện gì cũng có ngoại lệ. Có đôi khi cừu không biến thành sói mà trực tiếp biến thành… thợ săn. Giang Tiểu Sinh quá mức nhỏ yếu và ngu xuẩn, không thích hợp trở thành người liên lạc giữa hai giới.” Dịch Nghiêu cười nói.
“Ngươi muốn lão phu tiếp nhận vị trí của Giang Tiểu Sinh?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy.”
“Có chỗ nào tốt?”
“Ta có thể cho phép ngươi biến thành thợ săn, thậm chí còn ban cho ngươi vũ khí thích hợp nhất trên thế gian này.” Dịch Nghiêu đáp, “Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Muốn đạt được đồ tốt thì ngươi phải cống hiến tương ứng trước đã. Trước lúc đó, ngươi phải phục dụng thứ này.”
Dịch Nghiêu lấy ra một viên tinh thể màu tím sẫm, tinh thể toát ra khí tức cực kỳ quỷ dị.
“Đó là thứ gì?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận