Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1330

Dưới tác dụng của Vạn Thế Sư Biểu, Ngu Thượng Nhung cảm ngộ rất sâu, trong não hải không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng mười hai đạo thân ảnh lấp loé trên không.
Lục Châu nhìn về phía lão quỷ bộc. Trước đó hắn đều dùng thẻ đạo cụ, hiện tại đến lúc dùng thực lực chân chính rồi.
Lục Châu điều động Thái Huyền chi lực bám vào kiếm cương, sau đó lao về phía lão quỷ bộc.
Khắp nơi đều là bóng ảnh, khi toàn bộ bóng ảnh hợp nhất, một kiếm phá thiên chém xuống.
Lão quỷ bộc run rẩy dùng liên toạ để che chắn, mười một mảnh liên diệp lượn vòng bay ra.
Phanh phanh phanh…
Lục Châu huy động Vị Danh Kiếm, mỗi kiếm chém một diệp!
Mười một mảnh liên diệp lập tức bị chém làm đôi, Lục Châu lui về sau mấy chục mét, cánh tay tê rần.
Quả nhiên thập nhất diệp rất lợi hại, nếu không có Vị Danh Kiếm hợp cấp thì không cách nào chém được liên diệp của lão.
Lão quỷ bộc ủ rũ lắc đầu, buông xuôi hai cánh tay. “Ngươi thắng.”
Lão từ bỏ chống cự.
Lục Châu vung kiếm, lần này là kim sắc kiếm cương lần lượt đâm vào thân thể lão, liên tục đánh giết bảy Mệnh Cách!
Lão quỷ bộc vẫn không cảm thấy đau đớn như đang dùng một loại vu thuật nào đó, che chắn mất cảm giác đau. Nhưng lão có thể cảm nhận được pháp thân Thiên Giới Bà Sa đang không ngừng co lại.
“Chờ một chút.”
Chỉ thêm một kiếm nữa thôi là lão sẽ mất mạng.
Lục Châu nói: “Trước khi chết ngươi có di ngôn gì?”
“Ta có thể nhìn pháp thân thật sự của ngươi một lần được không?” Trong mắt lão quỷ bộc lộ vẻ chờ mong.
“Lần sau đi…” Lục Châu giơ kiếm lên.
“Khụ khụ khụ… Kỳ thực ta còn nhớ một điều.” Lão quỷ bộc tựa như hồi quang phản chiếu, gắng gượng nói ra một lời sau cùng trong khi sinh cơ đang cấp tốc rút ra khỏi thân thể,
“Ta… ta hình như… đến từ kim liên giới.”
Sau đó âm thanh im bặt.
Lục Châu còn chưa động thủ, lão quỷ bộc đã đoạn khí, đầu nghiêng sang bên, thân thể rơi thẳng xuống đất.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Đến từ kim liên giới?
Điều này khiến Lục Châu nhớ tới Triệu Hồng Phất. Theo lời nàng, hắc liên giới từng đến kim liên giới, cướp đi một số hài tử, sau đó mang về tiến hành bồi dưỡng và đồng hoá. Chỉ là… vì sao bọn hắn lại làm như thế?
Bồi dưỡng người của mình chẳng phải tốt hơn sao? Cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, rồi còn phải đồng hoá? Tu hành giả kim liên giới không mạnh, chẳng có lý nào bọn hắn lại ham muốn gien của kim liên giới.
Mà lão quỷ bộc là người sắp chết, không cần phải nói dối việc này làm gì.
Đám người Ma Thiên Các đứng ở đằng xa quan chiến, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Một bộ kiếm thuật nước chảy mây trôi, đăng phong tạo cực, lão quỷ bộc vừa đụng phải đã thất bại triệt để, dù lão là mười ba Mệnh Cách, lại có khôi nô.
Ngu Thượng Nhung nhìn thi thể lão quỷ bộc, trong đầu không ngừng xuất hiện cảm ngộ.
Lão quỷ bộc phải phân giải toà liên toạ mới tách được mười một mảnh liên diệp để phát huy ra một kích sau cùng. Bản thân Ngu Thượng Nhung không có liên toạ, vậy chẳng phải là có thể dễ dàng sử dụng chiêu thức này rồi?
Lại thêm sư phụ thi triển Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn khiến hắn được lợi ích không nhỏ. Đúng là biển học vô bờ.
Ngu Thượng Nhung cảm thán nói: “Xem ra con đường kiếm đạo của ta còn phải đi rất xa.”
“Nhị sư đệ đừng nhụt chí. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nếu là đao pháp thì không cần phải phức tạp như vậy, chỉ cần ba yếu tố nhanh, độc, chuẩn là đủ.”
Vu Chính Hải nhìn thấy gương mặt công tử vô song của sư phụ, trong lòng vẫn đang kinh ngạc không thôi.
“Tốc độ đương nhiên quan trọng, nhưng phương thức và kỹ xảo cũng không thể thiếu được. Nếu đao pháp dễ dàng như vậy, vì sao sư phụ không chọn dùng đao mà lại dùng kiếm?” Ngu Thượng Nhung nói.
“Đó là vì sư phụ không có đao, chỉ có kiếm.” Vu Chính Hải cãi lại.
Suy cho cùng người Ma Thiên Các chưa từng nhìn thấy Lục Châu sử dụng đao, cây đao Lục Châu có cũng đã cho Phan Trọng rồi.
Ngu Thượng Nhung nói: “Cho dù có đao, sư phụ cũng sẽ không dùng…”
Lại nữa rồi.
Đám người Ma Thiên Các đã quá quen với cảnh này, ai nấy đều lắc đầu bó tay.
Hạ Trường Thu dùng cùi chỏ thọc Nhan Chân Lạc một cái. “Quen là được.”
Nhan Chân Lạc tò mò nói: “Một người ngoài như ngươi vì sao lại hiểu rõ Các chủ hơn cả đám người Thẩm Tất thế?”
“Nhan tả sứ có điều chưa biết, việc này rất dài dòng, phải nói từ lúc ở Thiên Liễu Quan…”
“Vậy thôi cứ nói thẳng vào Ma Thiên Các đi.”
“Ách…”
Tư Vô Nhai cười cười, đạp không bay về phía sư phụ. Sau khi kiểm tra thi thể lão quỷ bộc, hắn đứng lên chắp tay nói:
“Sư phụ, lão đã chết rồi.”
Lục Châu gật đầu. “Thu dọn đi.”
“Vâng.”
Đám cao thủ đại nội xung quanh nhanh chóng bay tới, bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cưỡi trên lưng Bạch Trạch bay tới trước mặt Lục Châu.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi đối diện với bộ dạng mới của sư phụ, Hải Loa vẫn cảm thấy có chút gượng gạo khó xử. Đặc biệt là Tiểu Diên Nhi, nàng kinh ngạc đến há hốc mồm.
“Sư phụ…”
Đây thật sự là sư phụ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận