Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2154: Lịch sử nhớ kỹ những trận đổ máu

Tư Vô Nhai chỉ gật đầu không nói. Xét theo một ý nghĩa nào đó thì hắn chính là Hỏa thần Lăng Quang.
Tây Vương Mẫu thất vọng nói: “Thiên chi tứ linh có sứ mệnh thủ hộ cân bằng trong thiên địa, sao bây giờ lại cấu kết với đám nhân loại phá hỏng Thái Hư, phá hỏng cân bằng?”
Tư Vô Nhai mỉm cười lấy ra ba tấm phù chỉ.
Ba hình ảnh xuất hiện, bao gồm Giám Binh ở bên cạnh Chư Hồng Cộng, Ứng Long trấn thủ ở hồng liên và Thanh Long Mạnh Chương trấn thủ kim liên.
Tây Vương Mẫu nhìn bọn hắn với vẻ không thể tin nổi.
“Thiên chi tứ linh vẫn luôn thực hiện sứ mệnh của mình. Nhưng cho dù là thần linh cũng phải đối mặt với hiện thực, Tây Vương Mẫu ngươi là người có cống hiến rất lớn cho nền văn minh hiện tại, vì sao lại không dám đối mặt với hiện thực này?” Tư Vô Nhai nói.
“Đối với ta mà nói, dù chỉ có một tia hy vọng cũng sẽ không từ bỏ. Ta sẽ không chế giễu cố gắng của các ngươi, mỗi người đều có mục tiêu và ý nghĩa sinh tồn khác nhau…”
Bạch Đế cười nói: “Biết rõ sẽ thất bại cũng muốn làm?”
“Trước khi đại nạn đến, ta muốn dẫn dắt các sinh linh tìm kiếm hy vọng sống sót.” Tây Vương Mẫu nói. “Biết đâu ta có thể chứng minh được người đi nhầm đường chính là các ngươi.”
Nói xong, Tây Vương Mẫu hô lên: “Lập tức kết thúc việc lĩnh ngộ đại đạo!”
Tư Vô Nhai không có cách nào thuyết phục Tây Vương Mẫu, đành gật đầu nói: “Các bậc tiên hiền đã nói, lịch sử sẽ nhớ kỹ những trận đổ máu, không có một nền văn minh nào có thể kéo dài nền hoà bình bằng lời đạo lý sáo rỗng, hy vọng chiến tranh sẽ là bài học nhân sinh cuối cùng của ngài.”
Đây là câu nói cuối cùng của đôi bên.
Ngay sau đó, hàng ngàn hàng vạn cự thú lao về phía Tiểu Diên Nhi đang đắm chìm trong kim quang.
Thân ảnh Thượng Chương Đại Đế loé lên, hồng sắc Tinh Bàn bành trướng bao trùm không gian trên bầu trời Đại Uyên Hiến. Đám hung thú yếu nhược lập tức bị Tinh Bàn cắt chém thành từng mảnh.
Tây Vương Mẫu xông lên thiên không, hai tay lồng vào nhau, từng đoá hoa tiên diễm xuất hiện tản ra bốn phương.
Vết thương trên người đám hung thú rất nhanh đã lành lại.
Hai vị Đại Đế còn lại lập tức gia nhập chiến cuộc, vạn thú như thuỷ triều nhào tới, tầng tầng lớp lớp, không sợ sinh tử, thi thể rơi xuống đất nhiều như mưa đá.
Tây Vương Mẫu chập tay lại, một đạo quang hoa bắn thẳng về phía Thượng Chương! Quang hoa vạn trượng vô hình vô sắc mang theo lực lượng cường đại ập tới.
“Lực lượng thượng cổ nguyên thuỷ!” Thanh Đế giật mình nói.
Tư Vô Nhai kinh ngạc hỏi: “Thứ này không phải đã biến mất từ rất lâu rồi sao?”
“Có lẽ đã dùng một loại thánh vật nào đó để chứa đựng.”
Bạch Đế bay lên cao nói: “Lấy nhiều hiếp ít, thắng cũng không oai!”
Thượng Chương Đại Đế tức giận nói: “Đại đạo thay đổi, không có thứ gì sẽ bất biến vĩnh cửu, chỉ có máu tươi mới đổi lại được thái bình thịnh thế. Giết!”
Chín đạo quang luân theo thứ tự đánh xuống. Tất cả hung thú tiến vào địa phận Đại Uyên Hiến đều bị nghiền nát thành thịt băm.
Mà chính lúc này, bên dưới tầng mê vụ bao trùm đại điện, đại trưởng lão vũ tộc xoè cánh, cất cao giọng nói: “Truyền lệnh của bản trưởng lão, phong ấn Thiên Khải Chi Trụ!”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hai mắt toát ra hồng quang: “Vũ tộc muốn đối địch với Thánh Điện?”
Đại trưởng lão vũ tộc trầm giọng nói: “Ngươi sai rồi. Từ đầu đến cuối Thánh Điện đều đứng về phía Vũ tộc!”
Vô số tộc nhân Vũ tộc từ bốn phương tám hướng vỗ cánh bay tới, điều này có nghĩa là, Vũ tộc tuyên chiến.
Tư Vô Nhai nhướng mày. Vốn cho rằng có bốn vị Đại Đế hỗ trợ thì việc lĩnh ngộ đại đạo sẽ diễn ra thuận lợi, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, hắn cảm giác nơi này kỳ thực là một cạm bẫy. Vũ tộc đột nhiên mời chào đến lĩnh ngộ đại đạo, thượng cổ thần linh như Tây Vương Mẫu cũng xuất hiện, đương nhiên không phải là ngẫu nhiên.
Có lẽ ngay từ đầu cái bẫy này đã được thiết kế để bốn vị Đại Đế lọt vào tròng.
Cũng đúng lúc này, toà kim liên của Tiểu Diên Nhi đột nhiên toả ra quang mang vạn trượng. Quang mang bắn thẳng lên trời, xuyên qua Vân Trung Vực đâm thẳng tới bầu trời Thái Hư, điều này có nghĩa là nàng đã lĩnh ngộ đại quy tắc.
Nhưng điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, khi tầm nhìn dần dần khôi phục, đám người nhìn thấy bên dưới toà kim liên có một đạo quang hoàn như ẩn như hiện.
“Trời sinh Chí Tôn?!” Đại trưởng lão Vũ tộc kinh hãi hô lên.
Tư Vô Nhai cũng trợn tròn mắt: “Trực tiếp tiến vào Chí Tôn, hình thành đạo quang luân thứ nhất?!”
Tất cả mọi người đều há hốc mồm không thể tin nổi. Đại trưởng lão Vũ tộc hét lớn: “Còn thất thần cái gì? Phải lưu lực lượng Thiên Đạo lại!”
Tư Vô Nhai lập tức vỗ đôi cánh hoả diễm, bay vọt tới nắm lấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa kéo đi.
“Đừng để bọn chúng chạy thoát!”
Vô số vũ nhân đằng không bay lên, đuổi theo ba người. Thiên Khải Chi Trụ rơi xuống từng mảng cự thạch khiến Vũ tộc càng thêm sợ hãi, càng đánh càng hung.
Trong không trung vạn trượng, ba vị Đại Đế không ngừng đối đầu với Tây Vương Mẫu và quân đoàn hung thú, máu chảy thành sông, thi thể chất đống như núi.
Cùng lúc đó.
Trên mặt biển vô biên vô hạn, Côn Bằng dùng tốc độ nhanh nhất bay tới một vùng xoáy rồi dừng lại.
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, giữa biển khơi là một vòng xoáy khổng lồ không ngừng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, đường kính vòng xoáy lên tới vạn dặm.
Trên bầu trời, không khí và mây trắng cũng giống như vòng xoáy cấp tốc xoay tròn, hình thành một đạo lôi bạo kết nối với vòng xoáy bên dưới.
“Đây chính là đại vòng xoáy?” Trong ký ức của Lục Châu không hề có chút ấn tượng nào với nơi này.
Côn Bằng chậm rãi hạ thấp độ cao, không dám chạm vào mực nước biển, miệng nó phát ra thanh âm ùng ục ùng ục, dường như không muốn tiếp tục tiến lên.
“Ngươi đã từng đi tới nơi này?” Lục Châu hỏi.
Côn Bằng phát ra âm thanh trầm thấp, tiếng kêu hoà làm một thể với âm thanh xoáy nước cuồn cuộn.
“Ý của ngươi là, ngươi thu hoạch được năng lực hoá điểu từ đại vòng xoáy?”
U !
Nghe Côn Bằng khẳng định, Lục Châu cảm thấy thật bất ngờ. Nếu đại vòng xoáy có nhiều kỳ ngộ như vậy, vì sao tu hành giả trong thiên hạ không kéo nhau tới đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận