Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 612

Lưu Qua lạnh nhạt đáp: “Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với Cô như vậy.”
“Không sao, sẽ còn người thứ hai, thứ ba, thứ tư… còn nhiều nữa.” Minh Thế Nhân nhún vai.
“Thú vị.”
Lưu Qua lập tức cảm thấy người thanh niên đang lăng không lơ lửng nói chuyện với mình rất thú vị. “Nếu Cô không gặp được bạn cũ sẽ không cam tâm rời đi.”
“Ngươi không cam tâm thì liên quan gì đến ta?”
Cho dù Lưu Qua là tiên hoàng Vĩnh Thọ danh chấn thiên hạ năm xưa thì giờ đây cũng phải nghẹn họng nói không nên lời.
Tô Thánh nhíu mày nói: “Bệ hạ đã nói đến đây chỉ để ôn chuyện, nếu thật sự đến gây sự thì bệ hạ đã không đem theo có từng này người.”
Minh Thế Nhân lầm bầm: “Chuyện này ai mà biết được…”
Tô Thánh chắp tay nói: “Các hạ, bệ hạ đích thân tới đây là để biểu đạt lòng kính trọng với Ma Thiên Các. Nếu bệ hạ không gặp được bạn cũ, một thần tử như ta sao có thể ngồi yên mặc kệ?”
Minh Thế Nhân cau mày. “Thì sao? Ngươi muốn xông vào?”
“Các chủ là cửu diệp uy chấn thiên hạ, chúng ta sao dám xông vào.” Tô thánh đáp, lời nói lại xoay chuyển. “Nhưng thân là thần tử không thể không thực hiện ý chỉ của bệ hạ.”
Nói cách khác, hai người đi theo Lưu Qua đến đây vốn đã chẳng màng sinh tử.
Minh Thế Nhân không muốn nhìn thấy nhất chính là loại người này. Ánh mắt hắn nhìn kỹ Tô Thánh rồi nhìn sang Lưu Qua.
Hắn cảm giác được khí thế trên người Lưu Qua rất nhạt, loại khí thế này hoàn toàn khác biệt với khí thế của một bậc đế vương, mang lại cảm giác người này coi nhẹ tất cả mọi thứ trên đời.
Minh Thế Nhân trầm ngâm đáp: “Gia sư đã nói sẽ bế quan năm tháng, chưa đến thời hạn đã định ra, ai cũng không được gặp.”
Lưu Qua mở miệng nói: “Cô sẽ ở Ma Thiên Các chờ hắn xuất quan.”
Trong suy nghĩ của Minh Thế Nhân, chỉ cần hắn lấy mệnh lệnh của sư phụ ra doạ dẫm thì ai cũng không dám tuỳ ý xông vào.
Bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như vậy.
Lưu Qua phất tay, mấy tên thị vệ sau lưng nhấc chiếc rương lên đi theo sau hắn. Lưu Qua cất bước đi vào trong bình chướng.
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đồng thời chập tay lại, xung quanh bàn tay xuất hiện mấy tự phù.
Nho môn!
Minh Thế Nhân lập tức giơ tay lên ngăn lại: “Đã như vậy thì đi theo ta.”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên thả tay xuống. Bình chướng mở ra một lỗ hổng, Lưu Qua chắp tay sau lưng đi vào trong bình chướng.
Đi được nửa đường, trong lòng Minh Thế Nhân không ngừng bồn chồn thấp thỏm.
Hắn chợt nhớ tới khi nhị sư huynh vừa về Ma Thiên Các, sư phụ từng nói Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua và Cung Nguyên Đô có thể được xưng là kiếm đạo tam đẳng: Thiên Tử Kiếm.
Cung Nguyên Đô mang theo quan tài mà đến, sau đó hoá thành cát bụi không còn trên nhân thế.
Còn vị Vĩnh Thọ hoàng đế này đã tuyên bố băng hà từ rất lâu, không ngờ lại chỉ là tin tức giả.
Minh Thế Nhân dừng bước, quay đầu hỏi:
“Gia sư từng nói bệ hạ là cao thủ kiếm đạo, được xem là Thiên Tử Kiếm, không biết thực hư thế nào?”
Không đợi Lưu Qua hồi đáp, Tô Thánh bên cạnh đã nói ngay:
“Trước đây bệ hạ chinh chiến vạn tộc, kiếm đạo của ngài đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực. Thứ cho ta nói thẳng, dù là tam đại Kiếm si ở trước mặt bệ hạ cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.”
“Vậy nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung của ta thì sao?”
“Cái này…”
Nhắc tới Ngu Thượng Nhung, Tô Thánh không dám tuỳ tiện đánh giá.
Dù sao đây cũng là một cao thủ kiếm đạo danh tiếng lẫy lừng được thiên hạ xưng tụng là Kiếm Ma, có không ít cao thủ bát diệp đã chết dưới kiếm của hắn.
Cho dù đều là bát diệp… cũng có phân cao thấp.
Cổ Nhất Nhiên thản nhiên nói: “Vậy phải xem là ở địa phương nào. Nếu là tại Thần Đô, bệ hạ vô địch thiên hạ.”
Một chút mặt mũi cũng không cần.
Thần Đô có Thập Tuyệt Trận, ai đánh thắng được ngươi?
Minh Thế Nhân không thèm quan tâm, mặc kệ bọn hắn muốn nói thế nào thì nói.
Không bao lâu sau, Minh Thế Nhân đưa bọn họ đến trước đại điện Ma Thiên Các.
Đột nhiên gần đó vang lên một giọng nói đầy vẻ tang thương: “Tô Thánh, Cổ Nhất Nhiên?”
Đám người quay đầu nhìn lại.
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều cả kinh, không ngờ ở Ma Thiên Các vẫn có người nhận ra mình.
Vừa nhìn sang, bọn họ đã thấy lão bà vừa lên tiếng kia tay cầm quải trượng đang từng bước đi tới.
“Tả trưởng lão?” Tô Thánh nhíu mày.
“Tô Thánh, xin chú ý lời nói của ngươi. Lão thân gia nhập Ma Thiên Các, giờ là trưởng lão Ma Thiên Các chứ không còn là trưởng lão Nho môn nữa.” Tả Ngọc Thư trầm giọng nói.
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đưa mắt nhìn nhau. Không ngờ vị nữ tu thiên tài duy nhất của Nho môn ngày xưa nay lại đầu nhập vào Ma Thiên Các.
Lưu Qua nhìn về phía Tả Ngọc Thư, khẽ nói: “Năm trăm năm trước, Tả Ngọc Thư… Cô có nghe nói về ngươi.”
Tả Ngọc Thư đánh giá Lưu Qua, nghe Minh Thế Nhân kể lại việc đám người đến tìm gặp Các chủ, trên mặt bà ta không có vẻ bất ngờ, chỉ đáp: “Không ngờ bệ hạ vẫn còn trên nhân thế. Lão thân hữu lễ.”
Đúng lúc này, trong đại điện đột nhiên truyền ra tiếng tranh cãi:
“Lão Phan, Lãnh mỗ không phục ngươi.”
Tiếng nói không nhỏ. Ngay sau đó có một giọng nói khác đáp lời:
“Không phục thì không phục. Lãnh La, nơi này là Ma Thiên Các, ngươi làm ồn phiền nhiễu đến Các chủ thì có gánh được tránh nhiệm không?”
Lưu Qua nhíu mày. “Lãnh La? Người đứng đầu Hắc Bảng ba trăm năm trước?”
Tô Thánh thấp giọng nói: “Đúng là hắn.”
Trong đại điện tiếp tục truyền tới: “Phan Ly Thiên, nơi này không phải Tịnh Minh Đạo, ngươi bớt có hù doạ Lãnh mỗ. Ngoại trừ Các chủ, Lãnh mỗ không phục kẻ nào.”
Lưu Qua lại lần nữa nhíu mày. “Đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo Phan Ly Thiên?”
Tô Thánh lại thấp giọng đáp: “Đúng là hắn.”
Sắc mặt Lưu Qua vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng kinh ngạc không thôi. Không ngờ Ma Thiên Các lại có nhiều trưởng lão có thực lực mạnh như vậy, Cơ Thiên Đạo làm sao thu phục được bọn hắn?
Đối thoại còn chưa dừng lại có một giọng nói khác vang lên: “Hai vị trưởng lão đừng cãi nhau nữa, xem như nể mặt Hoa Vô Đạo ta đi.”
“Lão Phan, ngươi nên học hắn. Hoa Vô Đạo cũng là bát diệp nhưng khiêm tốn và hiếu học biết bao nhiêu.” Lãnh La nói.
“Tính tình lão hủ chính là như vậy, lão hủ thích thế thì có làm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận