Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1179

“Minh Vương Giới lợi hại như vậy, Lục tiền bối chẳng phải sẽ bị thiệt thòi?”
“Yên tâm đi, Lục huynh mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng nhiều. Hẳn là Lục huynh đang nhân cơ hội này xem xét xem Nam Cung Ngọc Thiên còn có bao nhiêu tiềm lực.” Tiêu Vân Hoà giải thích.
Kẽo kẹt !
Tinh Bàn lại bị biến dạng, độ lõm càng lúc càng lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy Mệnh Cách sẽ bị huỷ một Mệnh Cách.
Lục Châu nhớ lại phương thức chiến đấu của Thiên Giới Bà Sa, lúc này phương pháp tốt nhất là thu hồi Tinh Bàn, miễn cưỡng nhận hết đống quyền cương này để bảo vệ Mệnh Cách.
Nhưng bộ xương già của hắn làm sao chịu nổi.
Trong mắt Nam Cung Ngọc Thiên hiện ra ý cười, tựa như đang chờ xem quyết định của Lục Châu. “Ngươi dám không?”
Ý tứ rất rõ ràng, ngươi dám hy sinh Tinh Bàn không?
“Ngươi diệt Mệnh Cách của ta, ta cũng diệt Mệnh Cách của ngươi… Không ngờ tới sao?” Nam Cung Ngọc Thiên cười ha hả.
Nếu hắn không nói thế, Lục Châu sẽ dùng đấu pháp bảo thủ, thu hồi Tinh Bàn rồi giết hắn ngay lập tức để bảo tồn thực lực, còn sức chiến đấu với Hắc Ngô Vệ.
Nhưng bây giờ, Lục Châu đổi ý.
Kim sắc Tinh Bàn biến mất, thay vào đó là một chưởng ấn màu xanh thẳm. Chưởng ấn có màu xanh đậm hơn lúc nào hết.
Ầm!
Thái Huyền chi lực bộc phát, năng lượng ồ ạt truyền ra, quyền cương đầy trời bị chưởng ấn phá nát, hư không chấn động, thiên địa vạn vật đều ảm đạm phai mờ.
Lam chưởng tiếp tục đánh vào lồng ngực Nam Cung Ngọc Thiên khiến hắn mất đi một Mệnh Cách.
Lục Châu không hề dừng lại mà tiếp tục phát tiết Thái Huyền chi lực.
Một chưởng!
Hai chưởng!...
Liên tục năm chưởng tung ra, mỗi chưởng đều đánh vào lồng ngực Nam Cung Ngọc Thiên.
Oanh!
Nam Cung Ngọc Thiên như một thiên thạch rơi xuống, nện vào bãi phế tích.
Lục Châu vẫn không có ý định dừng lại. Sau khi lam chưởng bộc phát năm lần, kim chưởng lại xuất hiện không ngừng nện vào thân thể Nam Cung Ngọc Thiên.
Đám người quan chiến đã hoàn toàn chết lặng, rơi vào trạng thái tê dại.
Đoạn phản công của Nam Cung Ngọc Thiên khi sử dụng Minh Vương Giới chỉ thoáng qua như mây bay, từ đầu đến cuối vẫn là nghiền ép và nghiền ép.
[Ting ! đánh giết ba Mệnh Cách, thu hoạch được 18.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.].
Cuộc chiến kết thúc.
Nhưng Lục Châu không hề buông lỏng. Chỉ là một Thẩm Phán Giả đã khiến Lục Châu chật vật như vậy, nếu lại xuất hiện mấy tên Thẩm Phán Giả, hoặc là Giang Cửu Lý ra tay, thì Lục Châu còn biết ứng phó ra sao?
Thái Huyền chi lực đã bị rút ra đến cạn kiệt, không còn một chút dư thừa nào. Cho dù có Tử Lưu Ly cũng không đủ dùng.
Mảnh phế tích lại trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu, nhưng đám người thần sắc chết lặng vẫn không dám mở miệng nói một câu nào làm phiền Lục Châu.
Lục Châu rất cẩn thận. Dù Hệ thống đã truyền thông báo, hắn vẫn phải kiểm tra xem Nam Cung Ngọc Thiên có còn năng lực chiến đấu nữa hay không, đặc biệt là loại Thiên Giới Bà Sa vu sư có khả năng điều động thi thể như Vu Triều chẳng hạn.
Toàn bộ lực lượng còn lại của Lục Châu trút hết vào thi thể Nam Cung Ngọc Thiên, tốc độ bộc phát cực nhanh.
Nam Cung Ngọc Thiên đã bị đập đến không còn hình người.
Lục Châu nhìn thi thể hắn, nội tâm đại định. Đã tan ra thành từng mảnh, hẳn là sẽ không bị ai khống chế được nữa.
Lục Châu vung tay lên, trong mảnh phế tích bay ra một vật phẩm màu xanh tím.
[Ting ! thu hoạch được Minh Vương Giới.].
[Minh Vương Giới: có thể kích phát tiềm lực trong thời gian ngắn, gia tăng lực chiến đấu.].
Ngoài ra chiếc túi rơi bên cạnh thi thể Huyền Điểu cũng bay vào tay Lục Châu. Bên trong có ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, một viên trung cấp, hai viên sơ cấp.
Lục Châu đứng thẳng người, một tay chắp sau lưng một tay vuốt râu, lạnh nhạt nói: “Chỉ là chín Mệnh Cách mà cũng dám đòi gặp lão phu.”
Trong lòng mọi người run lên.
Làm sao hắn biết Nam Cung Ngọc Thiên muốn gặp hắn? Hoá ra lão nhân gia người một mực đứng trong bóng tối quan sát hết thảy.
Tiêu Vân Hoà chắp tay nói: “Lục huynh, lại gặp mặt rồi.”
Lục Châu biết rõ Tiêu Vân Hoà đã chiếu cố Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung rất nhiều.
“Là ngươi?”
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Là ta, Tiêu Vân Hoà.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Nơi hỗn loạn có rất nhiều Mệnh Cách thú, ta và các huynh đệ đến đây thử thời vận.”
Ngu Thượng Nhung đi tới, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi và đại sư huynh liên tục gặp nguy hiểm, cũng may nhờ có Tiêu tháp chủ hỗ trợ nên mới biến nguy thành an.”
Lục Châu nhìn sang Tiêu Vân Hoà: “Thật sao?”
“Tiện tay mà thôi, tiện tay mà thôi, không cần nhắc lại.” Tiêu Vân Hoà thầm nghĩ, Lục huynh nghe người khác gọi hắn là Tiêu tháp chủ, hẳn nên hỏi han một chút, sau đó hắn sẽ kể lại thời huy hoàng của mình, nếu không địa vị giữa hai người chênh lệch hơi lớn nha.
Đáng tiếc là Lục Châu chỉ gật đầu rồi quay sang nói chuyện với hai đồ đệ: “Bị thương rồi?”
“Vết thương da thịt, không có gì đáng ngại.”
Vu Triều vội nói: “Đây là độc thuật, nếu tiền bối không chê, ta có thể trị liệu cho đồ đệ ngài.”
“Ngươi?” Lục Châu nhìn Vu Triều khiến thân thể hắn run lên.
“Vâng... vâng.”
“Vậy thì làm phiền ngươi.” Lục Châu gật đầu.
Ngu Thượng Nhung ôn hoà chắp tay nói với Vu Triều: “Làm phiền rồi.”
“Việc, việc nhỏ…”
Ngu Thượng Nhung và Vu Triều đi sang một bên, xếp bằng ngồi xuống trị liệu thương thế.
Lúc này Giang Cửu Lý cũng ấp úng nói: “Tiền… tiền…”
“Ngươi có vấn đề?”
Lục Châu xoay người lại, trong mắt hiện lên vẻ lăng lệ.
“Không, không có vấn đề!” Dù hắn là Thẩm Phán Giả nhưng lúc này chẳng hề có chút khí thế nào.
“Vì sao ngươi lại tới đây?” Lục Châu hỏi.
“Hắn là một trong tứ đại thẩm phán của Hắc Tháp, tên là Giang Cửu Lý, có khi đến đây để đối phó với đồ nhi của Lục huynh cũng nên.” Tiêu Vân Hoà nói.
Trên đời này không ai hận Hắc Tháp hơn Tiêu Vân Hoà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận