Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1853: Thái Hư Ngũ đế

Lục Châu gật đầu.
Trần Phu nói tiếp: “Văn Hương Cốc chỗ nào cũng thơm ngát hương hoa, có loại độc, có loại không. Trong chỗ sâu nhất ở Văn Hương Cốc có một loại huyễn hương có thể giúp tu hành giả thông qua Mệnh Quan cấp thánh nhân. Huyễn hương này có nguồn gốc từ một loại kỳ hoa dị thảo, nó hấp thu tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt mà thành. Hương này khiến người ta cảm giác thống khổ đến cùng cực, lại sinh ra ảo giác, người nào có tâm cảnh không kiên định sẽ rất khó vượt qua.”
“Có an toàn không?” Lục Châu hỏi.
Trần Phu cười một tiếng rồi đáp: “Nơi đó có cổ trận thủ hộ, đã tồn tại từ thời đại địa bắt đầu phân tách. Cho dù là đạo thánh đích thân tới cũng chưa chắc phá được. Nhưng mà nếu là Đại Đế…”
Minh Thế Nhân cười nói: “Đại Đế rảnh dữ vậy sao? Hơn nữa, ngài không nói, chúng ta không nói thì chẳng ai biết cả.”
Nghe vậy, Trần Phu bỗng cảm thấy không ổn, nhìn Lục Châu hỏi: “Có phải các ngươi đã gây ra chuyện lớn trong bí ẩn chi địa không đó?”
“Mấy chuyện này không quan trọng, không cần nhắc tới làm gì.” Lục Châu nói.
“Quan trọng nha.” Trần Phu lườm Lục Châu một cái, “Ngươi đây là đang đẩy ta vào hố lửa đó.”
Lục Châu đạm nhiên cười: “Trần Phu, ngươi có biết vì sao lão phu lại tìm ngươi không?”
“Vì sao?”
“Thứ nhất, ngươi là người dám khiêu chiến với Thái Hư, dùng tịnh đế thanh liên để uy hiếp bọn hắn, đạt thành hiệp nghị cân bằng. Thứ hai, ngươi bị trọng thương, ngươi hẳn sẽ hy vọng thế giới này có chút thay đổi. Thứ ba, ngươi từng đưa lão phu đi quan sát Thiên Khải Chi Trụ, rõ ràng có thể làm thánh nhân cao cao tại thượng nhưng ngươi lại xem thường việc đó, quyết không thông đồng làm bậy với Thái Hư.”
Lục Châu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tương tự, lão phu cũng không muốn thông đồng làm bậy với bọn hắn, các đồ đệ của lão phu cũng thế.”
Trần Phu câm nín.
Đám đệ tử đồng thanh nói: “Thề chết đi theo sư phụ!”
Trần Phu nhìn biểu tình của chín đệ tử đầy vẻ kiên định và phấn khởi, bèn thở dài nói: “Thái Hư mạnh mẽ như thế nào hẳn các ngươi đã biết rõ. Làm thế có khác gì kiến càng lay cây đâu?”
“Chẳng phải ngươi cũng làm rồi đó sao?”
Trần Phu nghẹn lời.
Hắn không nói trong một lúc lâu, bởi vì đang bận nhớ lại quá khứ khinh cuồng, nhớ lại những lần sinh ly tử biệt mình đã trải qua. Vật đổi sao dời, chẳng biết từ lúc nào mình lại biến thành bộ dáng này?
Trần Phu nghĩ thông suốt, mỉm cười nói: “Được! Ta sẽ liều mình bồi quân tử! Lại sống khinh cuồng một lần!”
Đám người vui mừng, khẽ gật đầu.
Lúc này, Minh Thế Nhân nói: “Đây không phải là khinh cuồng. Xin hỏi Trần đại thánh nhân, Thái Hư mạnh đến mức nào?”
Lần trước nhìn thấy Đoan Mộc Điển nhưng chưa kịp hỏi, lần này có Trần Phu ở đây, nhất định phải hỏi rõ một lần để mọi người chuẩn bị tâm lý.
Trần Phu đáp: “Ta chưa từng đến Thái Hư, chỉ nghe được từ miệng sứ giả một chút tin tức. Theo ta được biết, Thái Hư chia thành thập điện, trên thập điện chính là Thánh Điện. Thập điện chi chủ đều có tu vi Chí Tôn, mà Thánh Điện chi chủ thì là Đại Đế. Ngoài ra còn có Hắc Đế Trấp Quang Kỷ, Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng, Xích Đế Xích Tiêu Nộ, Bạch Đế Bạch Chiêu Cự.”
“Ngươi còn biết Bạch Đế?” Lục Châu vội hỏi.
Trần Phu lắc đầu nói: “Bọn hắn đều là tu hành giả từ thời thượng cổ, đã biến mất từ trước khi đại địa phân tách, không biết đã đi đâu. Có thể vẫn luôn ở Thái Hư, cũng có thể đã cưỡi hạc về tây rồi.”
“Bạch Đế hẳn là chưa chết.” Lục Châu nói, “Mà chuyện này không quan trọng, ngươi nói tiếp đi.”
Trần Phu nói: “Không ai có thể vĩnh sinh, xác suất bọn hắn còn sống là rất nhỏ.”
Lục Châu không nói gì. Nếu Trần Phu nói đúng, vậy lệnh bài của Bạch Đế và người do Bạch Đế phái tới đều chỉ là làm ra vẻ thôi sao?
Trần Phu nói tiếp: “Cứ cách một đoạn thời gian, Thái Hư sẽ lại tiến vào cửu liên để chọn lựa nhân tài mang về Thái Hư. Hơn 100.000 năm qua, số lượng cao thủ này không hề ít. Trừ thập điện và Thánh Điện ra thì còn có mười hai đạo thánh, trong đó có không ít đại đạo thánh.”
Đám người không khỏi kinh ngạc. Thực lực của Thái Hư quả thật là khủng bố.
“Mà đây chỉ mới là thực lực của nhân loại. Thái Hư cũng khống chế không ít hung thú, có thánh thú, thánh hung, thậm chí có cả thượng cổ thánh hung.” Trần Phu vừa nói vừa lộ vẻ tán thán, “Chắc ngươi đã đi qua Đại Uyên Hiến? Ta chỉ mới đến đó một lần, cũng không hiểu nhiều.”
Lục Châu đáp: “Hiện nay chúa tể giả trong Đại Uyên Hiến là Vũ Hoàng của Vũ tộc, nơi đó có rất nhiều hung thú, là chỗ duy nhất trong bí ẩn chi địa có ánh mặt trời.”
Nghe vậy, Trần Phu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ khi hiện tượng mất cân bằng ảnh hưởng tới nơi này, tịnh đế thanh liên cũng đã rất lâu chưa nhìn thấy ánh mặt trời.
Quang minh bao giờ mới trở lại?
Trần Phu tò mò hỏi: “Trong Đại Uyên Hiến như thế nào?”
“Việc này ta biết.” Tiểu Diên Nhi hưng phấn kể lại cảnh sắc, thái dương, cảnh tượng trăm hoa đua nở như nhân gian tiên cảnh ở Đại Uyên Hiến. Nàng còn nói tới đám điểu nhân và cự nhân Tam Thủ tộc khiến Trần Phu cũng kinh ngạc không thôi.
“Thật không hổ danh là nơi có Thiên Khải Chi Trụ lớn nhất bí ẩn chi địa.” Trần Phu cảm thán.
Lục Châu lại lắc đầu: “Quanh thập đại Thiên Khải Chi Trụ đã bắt đầu xuất hiện đại địa phân tách. Giữa thiên địa có một cỗ lực lượng có thể chữa trị các vết nứt này, Thái Hư cũng đang tăng cường giám thị Thiên Khải Chi Trụ. Có lẽ… sẽ có một ngày Thiên Khải Chi Trụ thật sự sụp đổ.”
“Nếu vậy, e là vô số sinh linh sẽ đồ thán!”
“Lão phu lại không cho là thế.”
“Ồ?” Trần Phu nghi hoặc.
“Bí ẩn chi địa không có bao nhiêu nhân loại sinh sống, chỉ có rất nhiều hung thú sinh tồn. Mỗi khi mất cân bằng xuất hiện, hung thú cũng sẽ di chuyển đi chỗ khác chứ không ngu ngốc ở lại đó làm gì. Đám hung thú trong hải dương cũng sẽ không bị ảnh hưởng nếu trời sập. Nếu nhìn theo một hướng tích cực thì một khi trời sập, bí ẩn chi địa sẽ có lại ánh mặt trời, khi đó con người quay trở về bí ẩn chi địa sinh sống chẳng phải lại càng tốt hơn sao?” Lục Châu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận