Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1962: Thủ hạ bại tướng

Vù! Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ.
Thấy cảnh này, Thanh Đế khẽ gật đầu. Còn tạm được.
Trường Sinh Kiếm lao về phía Lục Châu. Lục Châu dùng hai ngón tay tạo ra vô số kiếm cương bao phủ lấy Trường Sinh Kiếm, dùng tư thế hoàn toàn nghiền ép nhào tới.
Thanh Đế giật mình nói: “Chí Tôn?”
Vù vù vù!
Hư ảnh Ngu Thượng Nhung lùi về sau, đáng tiếc kiếm cương đã đến rất gần, không gian xung quanh đều bị phong toả.
Kiếm cương cấp tốc chém tới, mấy hơi thở sau Lục Châu mới buông tay, kiếm cương đầy trời lập tức tiêu tán.
Trường Sinh Kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng. Chiến đấu kết thúc.
Đám người nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Thoạt trông hắn vẫn rất bình thường.
Rẹt.
Một tiếng xé vải vang lên, thanh bào trên người Ngu Thượng Nhung đột nhiên nứt toác, rõ ràng là vết tích kiếm cương lưu lại.
“Hay!” Lê Xuân lại vỗ tay lần nữa. “Kiếm thuật quá hay!”
Huyền Dặc đế quân cau mày nói, “Trong này không có chuyện của ngươi.”
“Vâng.” Lê Xuân bất đắc dĩ rời đi, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại.
Chờ Lê Xuân đi rồi, Ngu Thượng Nhung mới khom người nói với Lục Châu: “Ta thua.”
Lục Châu không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn bọn hắn.
“Kiếm thuật của ta chỉ mới học được chút da lông, ở trước mặt tiền bối vẫn còn kém xa.” Hắn cúi đầu nói.
Vu Chính Hải cũng đứng dậy khom người: “Đao pháp của ta cũng quá kém cỏi rồi.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, không ngừng hạ mình nói.
Thấy vậy, Thanh Đế đột nhiên giơ tay lên ngăn lại: “Chờ đã… Các ngươi có quen biết phải không?”
Vu Chính Hải nói: “Thanh Đế bệ hạ nói đùa, sư huynh đệ chúng ta đến từ cửu liên, làm gì có cơ hội nhận biết người trong Thái Hư?”
Ánh mắt Thanh Đế trở nên thâm thuý, nói ra một lời chấn kinh toàn trường: “Ngươi chính là sư phụ của bọn hắn?”
Huyền Dặc đế quân thầm hô một tiếng ‘quả nhiên’!
Thanh Đế không đợi Lục Châu phủ nhận đã nói tiếp: “Bản đế sống lâu như vậy, các ngươi chơi tâm cơ gì bản đế cũng nhìn ra.”
Lục Châu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Trước kia lão phu lưu lại hai công pháp tu hành, một là Đại Huyền Thiên Chương, hai là Quy Nguyên Kiếm Quyết.”
Thanh Đế gật đầu nói: “Có thể tạo ra công pháp tinh diệu như vậy, ngươi có năng lực của Chí Tôn. Chỉ là bản đế không hiểu, từ bao giờ Thái Hư lại có một nhân vật như ngươi? Sao bản đế chưa từng nghe nói?”
Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Nghe nói Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng từng vì cạnh tranh vị trí thập điện thất bại mà bị ép rời khỏi Thái Hư, đến cư ngụ trên vùng đất thất lạc ở Vô Tận Hải. Đã một trăm ngàn năm trôi qua… đừng nói là lão phu, hiện tại ngươi có nhận ra mười vị điện chủ thập điện không? Thập điện đã sinh ra bao nhiêu cường giả, ngươi biết hết không?”
Đám Huyền Giáp Vệ khẩn trương vô cùng. Ngay cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng sinh lòng kinh ngạc. Sư phụ lại làm căng với Thanh Đế?
Ai ngờ Thanh Đế không hề tức giận mà nói: “Ngươi nói đúng. Cho nên… bản đế mới trở về đây.”
“Lão phu cũng trở về.”
Không biết vì cái gì, khi Huyền Dặc đế quân nghe Lục Châu nói câu này, trong lòng lại cảm thán một tiếng. Một lời hai ý, có lẽ chỉ có người biết thân phận thật của Lục Châu như hắn mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
“Chí Tôn nên luận bàn với Chí Tôn. Ngươi đã là sư phụ của bọn hắn, vậy thì hãy phân cao thấp với bản đế.” Thanh Đế thản nhiên nói.
Lục Châu khẽ lắc đầu: “Thắng bại đã phân, không cần so nữa.”
“Thắng bại đã phân?” Thanh Đế nghi hoặc hỏi, “Còn chưa bắt đầu sao lại nói đã phân thắng bại?”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, giọng điệu đạm nhiên: “Nếu vẫn không nhớ nổi thì trở về suy nghĩ cho thật kỹ.”
Thanh Đế nhướng mày, trong lòng bàn tay xuất hiện một đạo quang hoa, nguyên khí nhanh chóng hội tụ.
Cũng chính lúc này, Huyền Dặc đế quân cũng lên tiếng: “Linh Uy Ngưỡng, trí nhớ ngươi đúng là càng ngày càng kém.”
“Hả?” Thanh Đế nhíu mày nói, “Ngay cả ngươi cũng cho rằng bản đế sẽ thua?”
“Ý của bản đế quân là, ngươi vốn chính là thủ hạ bại tướng.” Huyền Dặc đế quân khẽ lắc đầu.
“Vậy thì phải chứng minh đi.”
Ông !
Dưới chân Thanh Đế xuất hiện một toà thanh liên khổng lồ bao trùm cả Huyền Dặc đại điện. Chỉ cần hắn giẫm nhẹ chân một cái, cả toà đại điện sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Thanh Đế nhìn về phía Lục Châu, chờ hắn đáp lời.
Đúng lúc này, Lục Châu khẽ đạp không một cái. Lực lượng Thiên Tướng và lực lượng Thiên Đạo tạo thành gợn sóng dập dờn, lan tràn về phía toà thanh liên.
Thanh Đế từ từ mở to mắt nhìn về phía Lục Châu…
Tu hành giả có năng lực nhận biết và trí nhớ siêu cường, tựa như một kỳ thủ cao siêu luôn nhớ được các nước cờ dù đã qua quá lâu. Chỉ là… loại cảm giác này quá mức xa xôi, xa đến cả trăm ngàn năm.
Thế cho nên Thanh Đế mới cảm thấy mơ hồ, sa vào loại trạng thái phi thường quái dị.
Hắn nhìn xuống thanh liên dưới chân, khẽ điểm một cái. Liên toạ biến mất. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Châu đầy phức tạp, không phủ nhận mà chậm rãi nói:
“Hôm khác gặp lại.”
Nói xong Thanh Đế xoay người bay vào hư không.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng tại chỗ, không biết nên làm như thế nào.
Lục Châu nói: “Thanh Đế có ơn với các ngươi. Đi đi.”
Hai người không nói gì, thậm chí một tiếng sư phụ cũng không gọi. Mặc kệ người khác nói thế nào, bọn hắn vẫn phải tiến hành kế hoạch đã định. Tất cả mọi chuyện đều phải làm từng bước.
Hai người chắp tay khom người với Lục Châu, sau đó bay vào không trung rồi biến mất.
Huyền Dặc đế quân đi tới đứng bên cạnh Lục Châu, truyền âm nhập mật nói: “Lão sư thu đồ đệ từ bao giờ?”
“Rất nhiều năm trước.”
“Không ngờ đồ đệ của ngài lại tài năng xuất chúng như vậy. Hai người này có tu vi cực cao, tiền đồ không thể hạn lượng, tất sẽ thành Chí Tôn. Nhân tài như vậy chẳng trách Thanh Đế cũng nhìn trúng, so với hai người ở Nam Ly Sơn thì mạnh hơn rất nhiều. Hai người này có phong phạm cao thủ, chỉ cần bồi dưỡng thêm thì ngày sau sẽ có thể trở thành chủ nhân thập điện. Còn hai tên ở Nam Ly Sơn kia… nếu không có hạt giống Thái Hư thì cũng chỉ là đám lưu manh chợ búa.” Huyền Dặc đế quân nói.
Lục Châu thấp giọng đáp: “Hai người kia cũng là đệ tử của lão phu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận