Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2014: Nhân tuyển cho Huyền Dặc điện

“Vốn cho rằng Thượng Chương chẳng liên quan gì, nào ngờ năm trăm năm trước Thượng Chương cũng xuất hiện cảnh tượng giống y như vậy. Hải Loa sinh ra, cửu tinh hoán nhật, thiên thạch trút xuống tàn sát vô số dân chúng ở Thượng Chương. Vô Thần Luận Giáo Hội lặp lại chiêu cũ, gieo rắc lời đồn về tai tinh… Điều khiến người ta không thể hiểu nổi là sau khi Quân Hoa mang Hải Loa rời đi, thiên thạch thật sự biến mất, bầu trời trở lại như trước. Ba năm sau Quân Hoa đón Hải Loa trở về, thiên thạch lại xuất hiện, chúng ta bất đắc dĩ mới phải để nàng rời đi lần nữa. Cứ thế lặp lại ba lần, khi đó nàng đã gần mười tuổi.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Vậy ngươi có thể cho người mang Hải Loa rời đi sống ở nơi khác, không cần thiết giữ nàng lại Thượng Chương.”
Trời đất bao la, luôn có chỗ để nuôi dưỡng hài tử mà?
Thượng Chương nói: “Bản đế cũng nghĩ như vậy. Nhưng tràng thiên thạch cuối cùng khí thế đùng đùng, bên dưới Thượng Chương lại là Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang. Sở dĩ Đôn Tang sụp đổ sớm như vậy cũng là vì tràng thiên thạch năm đó. Vụ tai nạn kia cướp đi gần 50.000 sinh mệnh, đất đai thủng lỗ chỗ, tốn tới trăm năm mới được mảng thực vật bao phủ trở lại.
“Vào thời khắc nguy hiểm nhất, Quân Hoa chỉ có thể mang theo Hải Loa đi vào phù văn thông đạo, không ngờ nửa đường thông đạo lại bị tổn hại. Vì muốn bảo vệ Hải Loa, Quân Hoa từ bỏ tu vi nửa đời, mở ra không gian chi năng để Hải Loa xuống bí ẩn chi địa. Từ đó về sau Hải Loa biến mất không thấy đâu nữa.”
“Bản đế vẫn cho rằng nàng đã chết rồi, nên mới đắp một toà mộ địa cho nàng ở Nam Hoa Sơn.”
“Hầy…”
Một tiếng thở than, thiên ngôn vạn ngữ cũng không cần nói nữa.
Lục Châu cũng cảm thán không thôi. Đúng là vận mệnh vô thường. Nếu lời Thượng Chương nói là thật, vậy đó quả là tình thế bắt buộc, khó có thể trách hắn.
Lục Châu hỏi: “Về sau còn xảy ra sự kiện thiên hoả nữa không?”
Thượng Chương lắc đầu: “Từ đó về sau, Thái Hư yên bình không còn gặp đại nạn nào nữa.”
Chuyện này đúng là khó hiểu. Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp quỷ dị như vậy?
“Cơ huynh, lời bản đế nói từng câu đều là thật. Bản đế không mong nàng có thể thông cảm, chỉ mong Cơ huynh hiểu cho bản đế. Nàng may mắn được Cơ huynh bảo vệ, bản đế cảm thấy rất yên tâm.” Thượng Chương nói.
Lục Châu gật đầu: “Hải Loa là đồ nhi của lão phu, lão phu đương nhiên sẽ bảo hộ nàng chu toàn.”
“Đa tạ.”
Thượng Chương đứng dậy vái chào Lục Châu, lại nói một câu: “Thánh Điện đã truyền ra tin tức, lần này điện thủ Đồ Duy điện Thất Sinh sẽ chủ trì điện thủ chi tranh, bản đế không thể không trở về Thượng Chương… Sau này chúng ta còn gặp lại.”
“Chờ một chút.” Lục Châu đưa tay ngăn hắn lại, “Nếu là người khác thì lão phu không tin, nhưng là ngươi… lão phu có thể miễn cưỡng tín nhiệm.”
Thượng Chương nghẹn họng.
“Lão phu cảm thấy Tiểu Diên Nhi cực kỳ thích hợp làm điện thủ Thượng Chương điện.” Lục Châu nói.
Hai mắt Thượng Chương sáng lên, nhưng sau đó lại trở nên ảm đạm: “Nếu Hải Loa nguyện ý thì tốt rồi.”
“Có một số việc mong muốn có kết quả hoàn mỹ thì chỉ là vọng tưởng.” Lục Châu nói, “Tiểu Diên Nhi hiểu rõ Thượng Chương, nếu nàng có thể tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ đại đạo thì tốt.”
Thượng Chương nói: “Khi bản đế đưa nàng về Thượng Chương đã có ý đó. Chỉ là nghe nói lần điện thủ chi tranh này vô cùng kịch liệt, chúng ta cũng nên cẩn thận ứng đối.”
“Đừng lo lắng, Tiểu Diên Nhi có thể xử lý được.”
Thượng Chương còn chưa có tự tin lớn đến như vậy, nhưng thấy Lục Châu nói chắc chắn nên cũng chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Thế là Lục Châu thông báo việc này cho Tiểu Diên Nhi biết. Thượng Chương mang theo Tiểu Diên Nhi rời khỏi Huyền Dặc.
Khi hai người rời đi, Thượng Chương cũng không gặp được Hải Loa.
...
Sau khi vững chắc cảnh giới, Lục Châu đến Huyền Dặc điện hỏi thăm về sự tình liên quan đến Vô Thần Luận Giáo Hội.
Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói: “Lão sư, ngài hỏi chuyện này làm gì? Trừ ngài ra thì Vô Thần Luận Giáo Hội chính là chuyện cấm kỵ thứ hai ở Thái Hư. Đây là một tổ chức tội ác tày trời nha.”
“Lão phu có chút hiếu kỳ mà thôi. Có lẽ bọn hắn có năng lực điều khiển thiên hoả.” Lục Châu nói.
“Giáo hội này sinh ra từ thời thượng cổ, cứ cách một đoạn thời gian lại gây ra không ít chuyện, hành tung bất định, có đôi khi sẽ xuất hiện một đội cảm tử xông vào thập điện tự bạo, có lúc cũng sẽ ra tay vô cớ với bách tính. Nếu biết cứ điểm của bọn hắn, Thánh Điện đã sớm úp sọt từ lâu rồi.”
“Ngay cả Thánh Điện cũng phải thúc thủ vô sách?”
Huyền Dặc đế quân cười ha hả: “Người khác đều nói giáo hội này rất thần thông quảng đại, ta thì không cho là vậy. Thánh Điện cường đại cỡ nào thế nhân đều biết, có việc bọn hắn không làm được sao?”
Lục Châu gật đầu nói: “Ý ngươi là Thánh Điện cố ý dung túng?”
Huyền Dặc đế quân nói: “Lão sư, đây là ngài nói, không phải ta.”
“Dù gì ngươi cũng là chủ nhân của một điện, ở địa bàn của mình còn sợ hãi rụt rè như thế?”
“Tai vách mạch rừng, cẩn thận thì hơn…” Huyền Dặc đế quân lúng túng giải thích.
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tra tung tích Vô Thần Luận Giáo Hội đi, nếu có manh mối thì báo ngay cho lão phu.”
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Được, việc này cứ giao cho ta.”
“Còn có một việc, điện thủ chi tranh sắp bắt đầu, ngươi đã có nhân tuyển cho vị trí điện thủ Huyền Dặc điện chưa?” Lục Châu hỏi.
“Quá nhiều nhân tuyển… hay là lão sư cho ta một đề nghị đi?”
Đồ đệ ngài đều là nhân tài, tuỳ tiện dụ một người tới ta đều đồng ý hai tay hai chân nha!
Lục Châu suy tư một chút rồi nói: “Chư Hồng Cộng làm việc ở Thánh Điện là nhân tuyển không tệ.”
Trong đầu Huyền Dặc đế quân tái hiện hình ảnh Chư Hồng Cộng.
Người đó… là chuyên gia mượn gió bẻ măng và vỗ mông ngựa nha!
Huyền Dặc đế quân đột nhiên cảm thấy nghẹn ở cổ họng, muốn phản đối nhưng lại nói không ra lời. Hắn gian nan hít vào một hơi, nghĩ một đằng nói ra một nẻo:
“Đúng là… đúng là không tệ.”
“Vậy thì chọn hắn đi.”
Biểu tình của Huyền Dặc đế quân giống như vừa ăn phải một cân ruồi bọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận