Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2097: Nghi kỵ

Cùng lúc đó.
Tại Nam Điện ở Thái Hư.
Ôn Như Khanh và Quan Cửu đồng thời xuất hiện trong đại điện, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?” Ôn Như Khanh hỏi.
“Tây Trọng và mười tên Thánh Điện Sĩ đi tới phía đông Vô Tận Hải để bắt Thất Sinh. Hoa Chính Hồng mang theo Cửu Dực Thiên Long đến đó chi viện, nhưng đều đã chết rồi!” Quan Cửu nói với vẻ không thể tin nổi. “Hiện tại chỉ còn lại Cửu Dực Thiên Long còn sống.”
Ôn Như Khanh nhíu mày nói: “Chẳng lẽ là Bạch Đế làm?”
“Có thể, nhưng Bạch Đế luôn không dám đối địch với Thánh Điện, lại phải bảo vệ Thất Lạc Chi Quốc nên sẽ không dám làm to chuyện.”
“Vậy rốt cuộc là ai? Không có bao nhiêu người giết được Hoa Chính Hồng đâu.” Ôn Như Khanh trầm giọng nói.
“Tu hành giả đạt tới cảnh giới đế hoàng không nhiều. Thượng Chương vẫn luôn ở Thượng Chương điện, Đồ Duy Đại Đế đã chết, Hắc Đế chưa hề xuất hiện, Xích Đế và Thanh Đế cũng có hiềm nghi không nhỏ… Lại thêm lần trước khi diễn ra điện thủ chi tranh, Hoa Chính Hồng từng bị một cường giả lạ mặt đánh bại. Người này là đáng nghi nhất.” Quan Cửu phân tích.
Ôn Như Khanh liên tục lắc đầu: “Vậy còn Tuý Thiền thì sao?”
Tuý Thiền chết ở Thái Huyền Sơn, đến nay vẫn không rõ vì sao mà chết.
Quan Cửu trầm mặc. Ôn Như Khanh nhìn ra bên ngoài đại điện, khẽ nói: “Quan huynh, ta có một câu không biết có nên nói ra hay không.”
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Quan Cửu đưa tay ngắt lời hắn, “Khi Đồ Duy Đại Đế vẫn lạc ta đã nghĩ tới điều này. Nhưng mà… ta vẫn thấy việc này là lạ ở chỗ nào.”
Ôn Như Khanh lắc đầu nói: “Không, ngươi hiểu nhầm ý ta. Ta không nói tới Ma Thần.”
“Hả?”
“Còn có một người đủ năng lực làm ra chuyện này.” Ánh mắt Ôn Như Khanh trở nên thâm thuý.
Quan Cửu cả kinh thốt lên: “Lời này tuyệt đối không được nói lung tung!”
“Tuý Thiền chết rồi, Hoa Chính Hồng cũng chết rồi… ta không thể không nghĩ tới điều này!” Ôn Như Khanh run giọng nói, “Nếu như, ta nói là nếu như… hắn cũng đang đi trên con đường của lão sư thì sao?!”
Quan Cửu theo bản năng lui về sau một bước.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô của Thánh Điện Sĩ: “Đại Đế có lệnh, mời hai vị Chí Tôn đến Thánh Điện trò chuyện.”
Ôn Như Khanh và Quan Cửu đưa mắt nhìn nhau. “Tin tức truyền thật nhanh.”
“Nếu thật như lời ngươi nói… vậy thì quá đáng sợ rồi.” Quan Cửu không muốn tiếp nhận sự thật này.
Ôn Như Khanh nói: “Chúng ta đến Thánh Điện sau, hiện giờ phải tới Cửu Phong Sơn một chuyến đã.”
Cửu Phong Sơn chính là nơi ở của Cửu Dực Thiên Long.
Hai người xuất hiện bên ngoài đại điện, nói với tên Thánh Điện Sĩ kia: “Trở về bẩm với Đại Đế, hai người chúng ta lát nữa sẽ đến.”
“Vâng.”
Thánh Điện Sĩ xoay người rời đi. Thân ảnh Quan Cửu và Ôn Như Khanh đồng thời loé lên rồi biến mất.
Cửu Phong Sơn.
Cửu Dực Thiên Long vốn là thánh hung ở Thái Hư, tồn tại từ thời kỳ thượng cổ nhưng trí tuệ không đủ nên bị Thánh Điện khống chế.
Hôm nay Cửu Phong Sơn không còn chín đạo bình chướng, sơn phong trống rỗng không còn gì.
Trên một ngọn sơn phong, Cửu Dực Thiên Long nằm rạp dưới mặt đất tựa như bị kinh hãi, không dám nhúc nhích.
Lúc này có hai thân ảnh xuất hiện trên Cửu Phong Sơn. Ôn Như Khanh đi tới trước mặt nó, trầm giọng gọi: “Cửu Dực Thiên Long.”
Cửu Dực Thiên Long mở mắt ra. “Chí Tôn?” Giọng của nó giống như một lão nhân cao tuổi yếu đuối vô lực, rụt rè thiếu tự tin.
Ôn Như Khanh hỏi thẳng: “Ngươi và Hoa chí tôn tới phía đông Vô Tận Hải, Thánh Điện Sĩ toàn quân bị diệt, Tây Trọng chết, Hoa chí tôn chết, rốt cuộc là do ai làm?”
Cửu Dực Thiên Long khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, nay lại bị câu hỏi của Ôn Như Khanh đánh thức phần ký ức đáng sợ kia.
Nó run giọng nói: “Thái Hư Lệnh… là Thái Hư Lệnh.”
Ôn Như Khanh cau mày nói: “Thái Hư Lệnh vốn là vật trong tay Tuý Thiền, sao lại xuất hiện ở Vô Tận Hải?”
Thái Hư Lệnh vốn là vật tuỳ thân của chúa tể hung thú thời kỳ viễn cổ. Thời đại đó nhân loại vẫn còn sơ khai, hung thú thống trị toàn bộ mảnh thiên địa này. Chúa tể của hung thú lúc đó chính là “rồng” trong miệng nhân loại.
Có rất nhiều loại rồng, trong đó loại cao quý nhất có tên là Chúc Chiếu. Thái Hư Lệnh là đồ vật của Chúc Chiếu. Khi thời đại long tộc thống trị kết thúc, Chúc Chiếu hoá thân thành mặt trời, dùng quanh mang rọi sáng thế nhân.
Thái Hư Lệnh là đồ vật được vạn thú kính sợ, hễ hung thú nhìn thấy Thái Hư Lệnh là lập tức phục tùng.
Cửu Dực Thiên Long trầm thấp đáp: “Là hắn, chính là hắn…”
“Rốt cuộc là ai?” Ôn Như Khanh truy hỏi.
“Ma… Ma Thần.” Cửu Dực Thiên Long run rẩy nói, “Thật đáng sợ, nhân loại chưởng khống được lực lượng bậc này chỉ có thể là hắn! Hắn trở về rồi!”
Trái tim Ôn Như Khanh và Quan Cửu run lên, trong mắt hai người hiện ra vẻ lo lắng và căng thẳng.
Ôn Như Khanh tiếp tục hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ? Cửu Dực Thiên Long, nói dối sẽ phải trả giá đại giới!”
Điều này quá mức hoang đường, hắn không cách nào tin tưởng! Tựa như khi Hoa Chính Hồng tận mắt nhìn thấy Lục Châu tiến vào trạng thái Ma Thần cũng không dám tin.
Bọn hắn đều tham dự vào kế hoạch vây công Ma Thần, cũng tận mắt thấy Ma Thần rơi xuống vực sâu. Rõ ràng không thể sống sót, vì cái gì lại còn tồn tại?!
Cửu Dực Thiên Long run giọng nói: “Ngươi tự nhìn đi !”.
Một đạo lực lượng huyền diệu từ trong mắt Cửu Dực Thiên Long bắn ra, Ôn Như Khanh và Quan Cửu tựa như đang tiến vào vòng xoáy thời gian. Trong thế giới hắc ám, bọn hắn nhìn thấy tình cảnh chiến đấu ở Vô Tận Hải, Ma Thần tóc dài tung bay, mỗi một sợi tóc đều có lam sắc điện hồ quấn quanh, lam đồng toả ra quang mang khiếp người, Thiên Ngân trường bào phất phơ trong gió, lam liên dưới chân xoay tròn, điện hồ chấn nhiếp tứ phương.
Hình ảnh chỉ kéo dài mấy giây nhưng lại khiến Ôn Như Khanh và Quan Cửu rung động thật sâu.
“Lão sư?!”
Hai người tỉnh lại từ trong ký ức của Cửu Dực Thiên Long, chỉ thấy tim mình đập nhanh kịch liệt, cuồng loạn không ngừng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cửu Dực Thiên Long không nói gì nữa. Nó tin là hai người này đã tự tìm thấy đáp án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận