Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1282

“Nói như vậy, nhân loại có năng lực đối kháng với hung thú?” Lục Châu hỏi.
“Đám thú vương cường đại đúng là nghĩ như thế, nhưng Anh Chiêu cảm thấy hung thú mạnh hơn nhân loại nhiều. Địa bàn của nhân loại quá mức nhỏ bé, tất cả các thành trì cộng lại cũng không bằng một góc Vô Tận Hải.”
Tư Vô Nhai ngồi gần đó đã nghe hiểu mọi việc.
Tổng kết lại chính là, hung thú cường đại và nhân loại cường đại đã ký hiệp định sẽ không tuỳ tiện tàn sát lẫn nhau, đồng thời lại xem như không thấy trước tình cảnh nhân loại và hung thú tầng dưới chót chém giết nhau. Về phần nuôi nhốt… đúng là có tồn tại. Hung thú cường đại cũng bị thiên địa ràng buộc ảnh hưởng, một khi tìm đến thành trì của nhân loại sẽ rất khó có đủ nguyên khí để bổ sung. Nhân loại được thiên nhiên ưu đãi, không cần sống ở nơi có điều kiện khắc nghiệt như hung thú.
Tư Vô Nhai hỏi: “Ngươi có nghe nói tới tứ đại bí ẩn chi địa?”
Anh Chiêu lắc đầu, há miệng kêu ư ử.
Hải Loa phiên dịch: “Nó bảo không biết, càng không hiểu vì sao mỗi lần đánh nhau nhân loại lại có thể…”
Hải Loa có vẻ do dự một chút rồi nói tiếp: “Lại có thể đánh rắm ra đủ loại cự nhân với rất nhiều màu sắc khác nhau, còn đứng trên liên hoa. Nó rất chán ghét mấy thứ này…”
Lục Châu và Tư Vô Nhai đều câm nín.
Không phản bác được mà!
Suy cho cùng Anh Chiêu cũng chỉ như một đứa trẻ mười tuổi, nghĩ về nhân loại như thế cũng là bình thường.
“Nó còn nói, sở dĩ nó không lập tức đồng ý đi theo sư phụ là vì cảm thấy nhân loại quá bé nhỏ… dựa vào cái gì mà đòi cưỡi trên đầu nó.”
“Vậy sao bây giờ nó lại đồng ý?” Tư Vô Nhai cười nói.
Anh Chiêu đứng xoay vòng tại chỗ, cánh lúc mở lúc đóng, lộ ra vẻ vui thích.
Hải Loa nói: “Nó nói người hay hung thú cũng vậy, đều có điểm giống nhau, đó là kính sợ cường giả. Anh Chiêu cảm thấy trong tương lai sư phụ sẽ trở thành cường giả.”
Lục Châu hài lòng vuốt râu.
Thường ngày đều nghe người khác vỗ mông ngựa, đây là lần đầu tiên hắn được hung thú vỗ mông ngựa, cảm giác đúng là không tệ nha!
Hải Loa tiếp tục nói:
“Cố hương của Anh Chiêu nằm ở phía nam cách nơi hỗn loạn vạn dặm. Nó không dám rời khỏi nơi đó quá xa nên không biết gì nhiều về ngoại giới. Đàn thú của nó biết nó chạy trốn, xem nó là phản đồ, sẽ phái một số hung thú cường đại đến giết nó, nó cầu xin sư phụ che chở.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi đã đi theo lão phu thì đương nhiên lão phu sẽ che chở cho ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rõ, Ma Thiên Các không nuôi người rảnh rỗi.”
Tiểu Diên Nhi xen vào sửa lưng: “Sư phụ, là thú rảnh rỗi.”
“Nhiều chuyện.” Lục Châu cốc đầu nàng một cái.
Anh Chiêu giang cánh, há miệng phát ra âm thanh cao vút.
Hải Loa nói: “Nó sẽ cố gắng hết sức làm người vừa lòng. Nó còn muốn xin lại Mệnh Cách Chi Tâm.”
“Chờ khi thương thế ngươi khỏi hẳn, lão phu sẽ cho ngươi Mệnh Cách Chi Tâm. Lui xuống đi.”
Anh Chiêu đi theo Hải Loa rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu quay đầu hỏi Tư Vô Nhai: “Lão thất, ngươi thấy thế nào?”
“Nếu lời Anh Chiêu nói đều là thật thì sự tình còn phức tạp hơn là đồ nhi tưởng. Nhân loại phân tranh có thể dùng tư duy để giải quyết, nhưng bây giờ lại có thêm hung thú cao giai tham dự vào, phiền phức hơn rất nhiều.” Tư Vô Nhai nói.
“Trí tuệ của hung thú sao có thể cao hơn con người?” Lục Châu rất hoài nghi việc này.
“Trí tuệ hung thú không hẳn là cao hơn nhân loại, nhưng chắc chắn là cường đại hơn. Anh Chiêu nói đúng, địa bàn của nhân loại quá mức chật hẹp bé nhỏ, địa bàn của hung thú chắc chắn rộng hơn gấp nhiều lần. Nếu trí tuệ của chúng còn cao hơn nhân loại, số lượng cũng nhiều hơn, vậy nhân loại đã diệt vong từ lâu rồi.”
“Nhân loại yếu đuối nhất cũng biết suy nghĩ, nhưng hung thú yếu đuối nhất thì…” Tư Vô Nhai liên tục lắc đầu.
Lục Châu gật đầu nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Đồ nhi cáo lui. Đồ nhi về Cứu Thiên Viện trước.”
Những người khác cũng không nán lại mà cùng rời đi. Dưỡng Sinh điện rốt cuộc chỉ còn lại một mình Lục Châu.
Lục Châu lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu và Bồ Di ra đặt ở trước mặt, tặc lưỡi nói:
“Hung thú cảm thấy pháp thân của nhân loại như là đánh rắm, nhân loại cảm thấy Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú như một quả trứng…”
Thú vị, thế giới này đúng là càng lúc càng thú vị.
Lục Châu phất tay áo, liên toạ xuất hiện trước mặt. Năm khu vực Mệnh Cách toả ra quang hoa nhàn nhạt.
Lục Châu đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di vào Ly Minh Cách trong khu vực ‘Địa’. Két !
Mệnh Cách Chi Tâm thành công khảm vào Mệnh Cung.
Trong lúc chờ đợi quá trình khảm nạm, Lục Châu mở giao diện thẻ đạo cụ ra, bắt đầu mua Thẻ Nghịch Chuyển.
Điểm công đức: 1.233.860 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 287.230 ngày, tương đương 786 năm, trong đó tuổi thọ nghịch chuyển: 263 năm.
Lục Châu đã sống hơn ngàn năm, có thể nghịch chuyển hơn bảy trăm năm. Nếu nghịch chuyển nhiều hơn thì có khi hắn về trong bụng mẹ thật, đến lúc đó tu vi có cao cũng chỉ nằm oe oe được thôi.
Trong hơn bảy trăm năm đó cũng phải lưu lại ít nhất hai mươi năm.
“Mở một viên Mệnh Cách cần 1.500 năm, cũng tức là phải mua hơn 900 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Một tấm 500 điểm công đức…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận