Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1736: Hoàn thành tâm nguyện

“Vâng.” Chư Hồng Cộng gật đầu.
Vu Chính Hải đi tới bên cạnh Chư Hồng Cộng, vỗ vào lưng hắn an ủi: “Thất sư huynh của đệ cũng không muốn thấy đệ suy sụp như vậy đâu.”
“Ta biết rồi, đại sư huynh.”
Chờ đám người tập hợp đầy đủ, Lục Châu mới lên tiếng: “Chắc các ngươi đều đã rõ ràng mục đích tập hợp lần này. Bản toạ sẽ không nói dông dài.”
Bên ngoài đại điện lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Lục Châu.
Lục Châu tiếp tục nói: “Lúc trước bản toạ thu các ngươi vào Ma Thiên Các là vì coi trọng bản sự và năng lực của các ngươi. Nhưng bí ẩn chi địa là nơi hung hiểm vô cùng, lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng. Nay bản toạ cho các ngươi một cơ hội được lựa chọn lại lần nữa… Đi hay ở, các ngươi hãy chọn đi, bản toạ tuyệt đối sẽ không ngăn cản hay trách tội.”
Đám người nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau.
Cửu đại đệ tử lập tức tiến lên một bước đứng bên cạnh Lục Châu, đáp án không cần nói cũng biết.
Bốn vị trưởng lão không hề suy nghĩ đắn do, tiến lên đứng hàng thứ hai. Lãnh La tặc lưỡi nói: “Lựa chọn nhàm chán.”
Sau đó, tả hữu sứ, ba vị hộ pháp và đám người Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành, Triệu Hồng Phất cũng tiến vào đội ngũ.
Khổng Văn cười nói: “Các chủ, không ai quen thuộc bí ẩn chi địa hơn bốn huynh đệ chúng ta, chúng ta nguyện ý đi theo ngài làm tuỳ tùng.”
Bốn người nhập đội.
“Được.” Lục Châu xoay người.
“Còn có ta…” Tần Nại Hà từ đằng xa bay tới nói, dung nhập vào đám người.
Các nữ đệ tử Diễn Nguyệt Cung vốn định nhập đội nhưng Lục Châu đã phất tay nói: “Bản toạ không phải không muốn lưu các ngươi, nhưng tu vi các ngươi không đủ, vào bí ẩn chi địa sẽ lành ít dữ nhiều.”
“Các chủ?!” Các nữ đệ tử quỳ xuống đất, thất thanh hô, có người đã bật khóc nức nở.
Dẫn các nàng đến bí ẩn chi địa không có lợi ích gì mà còn sẽ hại chết các nàng.
“Các ngươi cứ tuỳ ý lựa chọn đồ vật trong Ma Thiên Các.”
Lục Châu nhìn về phía đại điện và tầng bình chướng màu xanh lam sáng loáng, nói thêm: “Bản toạ chỉ rời đi một thời gian. Khi trở về sẽ là ngày Ma Thiên Các huy hoàng nhất.”
Diệp Thiên Tâm nói: “Các tỷ muội trở về Diễn Nguyệt Cung đi, ta hứa nhất định sẽ đón các ngươi trở về.”
Nghe vậy, các nữ đệ tử mới nín khóc mỉm cười, lần lượt đứng lên.
Lục Châu nói: “Vu Chính Hải, ngươi cưỡi Bệ Ngạn.”
“Vâng.”
“Chiêu Nguyệt, ngươi cưỡi Anh Chiêu.”
“Vâng.”
“Về phần Đế Giang… Hải Loa, ngươi tạm thời cưỡi nó đi.”
Hải Loa hiểu ý sư phụ, gật đầu đáp: “Vâng.”
Những toạ kỵ khác đều có chủ nhân. Lục Châu gọi Bạch Trạch đến rồi phất tay. “Xuất phát.”
Tập thể Ma Thiên Các khom người đáp: “Vâng!”
Đây là lần đầu tiên Ma Thiên Các hành động với quy mô lớn như vậy. Tin tức Ma Thiên Các rời đi cấp tốc truyền khắp Đại Viêm.
Tông chủ tam tông Vân Thiên La lập tức chạy tới, nhưng Ma Thiên Các đã là vườn không nhà trống.
Nam Cung Vệ đưa ra cảnh cáo với toàn bộ tu hành giới, không một kẻ nào được ngấp nghé tài bảo trên Ma Thiên Các, về sau quy tắc này đã trở thành luật bất thành văn trong Đại Viêm.
Chạng vạng tối ngày hôm đó.
Trong ngoài Kim Đình Sơn có vô số tu hành giả tụ tập. Có người từng là thành viên của thập đại danh môn đối địch với Ma Thiên Các, có người thuộc hai đại thư viện, cũng có người là fan hâm mộ của Cơ lão ma. Bọn hắn không nhân cơ hội đoạt tài bảo, chỉ kính sợ nhìn lên đỉnh Kim Đình Sơn, khẽ thở dài.
Dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Một thanh niên trẻ tuổi đang ba quỳ chín lạy về phía Ma Thiên Các với vẻ vô cùng thành kính.
Có tu hành giả hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là gì của Ma Thiên Các? Kính sợ cũng đâu cần phải hành đại lễ như vậy?”
Người trẻ tuổi đáp: “Một ngày là thầy cả đời là cha. Dưới gối nam nhi là vàng, ta chỉ lạy trời đất, lạy phụ mẫu.”
“Ta là Lý Vân Tranh, đến tiễn đưa lão sư.”
Không ai hiểu hắn đang nói gì, chỉ lắc đầu nghĩ, lại là một fan hâm mộ điên cuồng.
Lúc này, một tu hành giả bay lướt tới, cao giọng nói: “Đây là mấy câu thất tiên sinh Ma Thiên Các tặng lại cho tu hành giả Đại Viêm!”
Soạt!
Vô số mảnh giấy bay đầy trời, trôi dạt ra tứ phương.
Đám tu hành giả mỗi người chộp lấy một tờ, tò mò mở ra đọc.
Người kia sau khi ném ra chồng giấy dày lại ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thiên Các, khẽ lẩm bẩm: “Thất tiên sinh, đáng tiếc ta đã tới chậm, không thể giao đồ vật cho Các chủ. Ta làm thế này cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện của ngài.”
Hoàng Ngọc lăng không giữa trời nhìn tu hành giả Đại Viêm đang kích động đọc thông tin trên mảnh giấy, mỉm cười thoả mãn.
Nhớ lại những tháng ngày cùng Tư Vô Nhai nghiên cứu không ngừng, một người điên tứ cố vô thân như hắn cũng cảm thấy đau xót như mất đi thứ gì vô cùng quan trọng.
Lý Vân Tranh đọc thông tin trên trang giấy rồi ngẩng đầu hỏi: “Đây thật sự là thứ lão sư ta lưu lại?”
Hoàng Ngọc đáp xuống đất nói: “Vâng… Xin bệ hạ thứ tội.”
Lý Vân Tranh đưa tay lên ngắt lời hắn: “Đây là kim liên giới, không cần hành lễ để tránh cho người khác hiểu lầm.”
“Vâng.”
Đám người xung quanh đều đang chú tâm vào văn tự trên giấy, không ai để ý tới hai người.
Lý Vân Tranh gật đầu: “Ta tin tưởng vào phán đoán của lão sư. Kim liên bị thiên địa ràng buộc, trảm liên để thoát ly trói buộc, tương lai kim liên giới sẽ trở thành kẻ mạnh nhất.”
Hoàng Ngọc nói: “Thất tiên sinh đã suy luận ra điều này từ lâu, chỉ là không dám chắc chắn. Mấy năm nay ngài ấy đều bận rộn tìm kiếm bản nguyên của thiên địa ràng buộc.”
“Tìm được không?” Lý Vân Tranh hỏi.
Hoàng Ngọc lắc đầu: “Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của thất tiên sinh.”
“Kỳ thực tìm được hay không cũng không quan trọng, lão sư đã có thể nghiệm chứng phương pháp hủy bỏ ràng buộc này vậy là đủ rồi.”
Lý Vân Tranh chắp tay nhìn về phía Ma Thiên Các, người thiếu niên năm đó đã trở nên lão luyện trưởng thành hơn rất nhiều. “Về Đại Đường.”
“Vâng.”
Trong Mê Vụ Sâm Lâm.
Lục Châu cưỡi Bạch Trạch đi đầu, đám người Ma Thiên Các theo sát phía sau bay vào rừng cây.
Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô đoạn hậu. Hai mắt Lục Ngô đảo một vòng nói: “Bọn hắn đi chậm rì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận