Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 431

Bên trong là một khu vực hình tròn, ánh sáng rọi vào nhiều hơn ở khu vực bên ngoài, chỉ là tiếng gió thổi vẫn y như vậy, không ngừng kêu vu vu…
Nghe lâu dần cũng sẽ thích ứng với tiếng nghẹn ngào đó.
Ở giữa khu vực hình tròn có một chiếc bàn đá, trên bàn đặt một hộp gấm. Xung quanh hộp đặt rất nhiều lá Huân Hoa Thảo khô. Có lẽ do thời gian quá dài nên chỉ còn lại hình dạng của Huân Hoa Thảo, thân cây đều đã biến thành một đống phấn vụn.
Ngu Thượng Nhung phất tay, Huân Hoa Thảo nát vụn bay đi, tro bụi cũng tản mất.
Hình dạng của hộp gấm hiện ra rõ ràng trước mắt. Trên nắp hộp có khắc hoa văn Huân Hoa Thảo.
Ngu Thượng Nhung không nghĩ nhiều, lại vung tay lên.
Soạt !
Hộp gấm mở ra. Bên trong có vài quyển thư tịch và mấy viên đan dược.
Ngu Thượng Nhung cầm đống thư tịch lên xem sơ lược. Nội dung cũng không có gì đặc biệt, là một số bí pháp tu hành của ba nhà Nho, Đạo, Thích.
Nếu là người khác tìm thấy hẳn sẽ cho rằng đây là bảo bối, nhưng đối với Ngu Thượng Nhung thì đống thư tịch này chẳng khác gì rác rưởi, không lọt được vào trong mắt hắn.
Nguyên khí trong tay khẽ rung động, mấy quyển thư tịch lập tức biến thành bột mịn.
Dược hiệu của đan dược đã sớm bay hơi hết chẳng còn lại gì do thời gian quá lâu.
Từ hình dạng và cặn thuốc, có thể đoán được mấy viên đan dược này đã từng là Tăng Thọ Đan cấp thấp, mấy thứ này cũng chẳng còn tác dụng gì với hắn.
Đối với người Quân Tử Quốc thì những vật này đúng là vô cùng quý giá. Chỉ là không ai ngờ tới chúng lại được cất giữ trong Huân Hoa Mộ.
Không có người nào tu hành? Không có người nào phục dụng sao?
Ngu Thượng Nhung khe khẽ thở dài, bàn tay đánh ra một chưởng.
Ầm!
Hộp gấm rơi xuống đất.
Một bức tranh đặc thù dưới đáy hộp gấm rơi ra ngoài.
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía bức tranh kia. Nói một cách chuẩn xác thì đó là một bản thư tịch khắc các loại ký hiệu kỳ lạ.
Ngu Thượng Nhung đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ và tờ giấy trắng sư phụ giao cho hắn. Các ký hiệu trên tờ giấy trắng dường như rất giống ký hiệu trên bản tranh hoạ này.
Hắn lấy mảnh giấy trắng ra, đặt lên bàn đá rồi so sánh. Có rất nhiều ký hiệu tương tự nhau, một số còn trông giống hệt. Số lượng ký hiệu trên bản tranh hoạ nhiều hơn.
Từ đó có thể nhìn ra được nội dung trên bản tranh hoạ và mảnh giấy trắng khác nhau, nhưng thuộc về cùng một phong cách vẽ.
“Là đồ của sư phụ sao?” Ngu Thượng Nhung cảm thấy rất kỳ lạ. Sao đồ của sư phụ lại ở chỗ này?
Những thứ đồ khác không mấy quý giá, nhưng bản tranh hoạ này chắc chắn là vật cực kỳ trân quý.
Ngu Thượng Nhung nhìn đi nhìn lại mớ ký hiệu vẫn chẳng thể lý giải nổi, bèn từ bỏ. Hắn cẩn thận gấp bản tranh hoạ lại, cất vào trong ngực.
Có thể được giấu trong ngăn bí mật của hộp gấm, nằm im trong đó nhiều năm như vậy mà không bị hư hỏng mục ruỗng thì chứng tỏ cả bản tranh hoạ và chất liệu làm ra nó không phải vật tầm thường.
Ngu Thượng Nhung quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa đá.
“Trở về?”
Hắn bước ra ngoài, đi tới trước mặt cánh cửa đá đầu tiên. Trên đầu vẫn không ngừng truyền đến tiếng gió khóc than.
Ngu Thượng Nhung cảm thấy không ổn. Hắn nhấc tay, pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, kim liên toạ lại lần nữa bị đám cổ thuật màu tím xâm chiếm.
“Không quay về được nữa rồi?” Ngu Thượng Nhung nhíu mày.
Nếu pháp thân không có vấn đề gì, hắn có thể toàn lực phi hành, trong vòng bảy ngày quay trở lại Ma Thiên Các.
Nhưng mà bây giờ thì… chỉ sợ đi chưa được nửa đường pháp thân đã bị huỷ.
Ở nơi dã ngoại hoang vu có rất nhiều hung thú, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ trở thành món ăn trong miệng chúng.
Không có pháp thân, tu vi của Ngu Thượng Nhung chỉ còn tương đương Thối Thể cửu trọng, làm chút việc lặt vặt còn được chứ đi đường hay bay xuyên qua đám rừng sâu nước cạn thì nguy hiểm vô cùng.
Hắn không cho rằng may mắn thuở thiếu thời lại đến với hắn một lần nữa.
Nghĩ tới đây, Ngu Thượng Nhung dừng lại, không còn ý định phá tung cửa đá.
Hắn ngồi xếp bằng, điều động nguyên khí để áp chế cổ thuật lây nhiễm toà kim liên.
Đảo mắt đã một ngày một đêm trôi qua. Nếu không nhờ ánh sáng trên đỉnh ngôi mộ thì Ngu Thượng Nhung đã chẳng phân biệt được ngày hay đêm.
Hắn lại gọi pháp thân ra… tốc độ lan tràn cổ thuật đã chậm lại một chút.
Nhưng loại áp chế này chẳng khác nào độc dược mãn tính. Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng phải là biện pháp.
Cả đêm qua Ngu Thượng Nhung đều nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này nhưng đều không ngăn được cổ thuật xâm chiếm toà kim liên.
Nhiều năm tung hoành tu hành giới không có đối thủ, Kiếm Ma hắn lần đầu tiên có cảm giác vô lực thế này.
Thật bất đắc dĩ.
Ngu Thượng Nhung đứng lên, đi vào khu vực bên trong cơ quan, tiếp tục ngồi xếp bằng điều tức, nghĩ cách khắc phục.
Đến ngày thứ năm, Ngu Thượng Nhung lại gọi ra pháp thân. Toà kim liên bên dưới pháp thân đã sắp bị lây nhiễm toàn bộ.
Có lẽ do cảm giác áp bách cổ thuật mang đến, Ngu Thượng Nhung đột nhiên nghĩ tới một phương pháp đáng sợ: trảm kim liên!
Suy nghĩ thật rùng rợn.
Hắn biết hậu quả của việc trảm kim liên là như thế nào. Bởi vì hắn từng dùng Trường Sinh Kiếm chém nát pháp thân của vô số người.
Pháp thân ma thiền, pháp thân Đạo môn, pháp thân Nho môn thiên cương, pháp thân Phật môn…
Cho dù là loại pháp thân nào, một khi bị vũ khí thiên giai chém đứt đoạn thì đều phải bị trọng thương. Không có ngoại lệ.
Thế nên… trảm kim liên chẳng khác nào là hành vi tự sát!
Nghĩ đến việc này, năm ngón tay Ngu Thượng Nhung bỗng chốc run rẩy. Bàn tay hắn nắm chặt vỏ Trường Sinh Kiếm.
Kiếm Ma lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng.
Ngu Thượng Nhung duy trì tư thế này không nhúc nhích. Bất luận người nào gặp phải tình cảnh này cũng sẽ phải suy nghĩ và cân nhắc thật nhiều.
Đừng nói tới việc trảm kim liên có thể sẽ chết… Cho dù có người nói với ngươi, chỉ cần chém đứt hai chân sẽ giữ lại được mạng sống, ngươi dám không? Ngươi có dũng khí tự chém mình sao?
Ngu Thượng Nhung đang phân vân điều này. Tuy nói trảm kim liên không tàn khốc bằng tự chặt hai chân, nhưng cảm giác khủng hoảng cũng không hề ít hơn chút nào.
Đối với tu hành giả mà nói, tu vi chính là một mạng sống khác của hắn. Không có tu vi, hắn chỉ là phế nhân, chẳng khác gì người đã chết.
Màn đêm buông xuống.
Không có ánh sáng. Trong Huân Hoa Mộ tối đen giơ tay không thấy ngón.
Ngu Thượng Nhung nắm chặt vỏ kiếm, ngón tay cái thỉnh thoảng chạm vào tay nắm kiếm, đẩy bật nó lên.
Trường Sinh Kiếm ma sát với vỏ kiếm tạo thành âm thanh dị thường chói tai, chẳng khác gì đồ tể đang không ngừng mài đao.
Cứ thế trải qua một đêm.
Khi trên đỉnh mộ bắt đầu xuất hiện ánh sáng yếu ớt của rạng đông, ngón tay cái của Ngu Thượng Nhung không tiếp tục đẩy bật thanh kiếm lên nữa.
Trong cõi U Minh tự có định mệnh… có lẽ thuở thiếu thời khi hắn rời khỏi Vu Hàm Sơn, kết cục của hắn đã được sắp đặt.
Chết đáng sợ lắm sao?
Không có tu vi, sớm muộn gì cũng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận