Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 910

Song chưởng Diệp Chân toát ra hoả diễm, máu tươi của Trần Thiên Đô phối hợp với Nghiệp Hoả tạo thành một quả cầu lửa đánh tới.
Ầm! Quả cầu lửa đánh vào lồng ngực Tư Không Bắc Thần khiến hắn mang theo bồ đoàn bay ngược ra sau, đâm sầm vào chân tường, miệng hộc ra một ngụm máu.
Diệp Chân hạ xuống đất, cười nói: “Kiếm đạo của Tư Không tiền bối đăng phong tạo cực, thật khiến người kinh ngạc.”
Ánh mắt Tư Không Bắc Thần nhìn thẳng vào Diệp Chân: “Đây chính là kế sách vẹn toàn do ngươi chuẩn bị?”
“Ta và Trai chủ chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.” Diệp Chân chắp tay nói.
Tư Không Bắc Thần phất tay ra hiệu cho bốn vị thủ toạ lui ra. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không rõ Điện chủ muốn làm gì.
Trần Thiên Đô thu hồi cương khí hộ thể, áp chế nội khí hỗn loạn trong đan điền, dần dần bình phục.
“Tư Không Bắc Thần, rốt cuộc ta vẫn xem thường ngươi rồi… Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta rất khó có thể tin được ngươi đã lĩnh ngộ ra một loại kiếm đạo mới.” Trần Thiên Đô lau đi máu tươi bên khoé miệng.
“Ta chỉ biết chút ít, so với Lục tiền bối thì ta còn kém xa. Vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo… Hầy, đáng tiếc ta chỉ làm được có nửa vế đầu.” Tư Không Bắc Thần thở dài đáp.
Nghe hắn nói vậy, chân mày Trần Thiên Đô nhíu chặt.
Diệp Chân quả quyết chắp tay nói: “Hôm nay đã quấy rầy rồi. Xin cáo từ.”
Nói xong hắn xoay người đi đến đỡ Trần Thiên Đô dậy rồi bay ra khỏi Cửu Trọng Thánh Cung.
Bốn người Diêu Thanh Tuyền, Triệu Giang Hà, Tôn Văn Xương và Vương Hữu Đạo vừa định đuổi theo đã nghe Tư Không Bắc Thần nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi.”
“Điện chủ! Vì sao lại không đuổi theo? Phi Tinh Trai đúng là khinh người quá đáng, dám leo lên đầu chúng ta ngồi!” Diêu Thanh Tuyền tức giận nói.
Tư Không Bắc Thần lắc đầu. “Trần Thiên Đô nhìn như không sao nhưng kỳ thực đã bị ta đánh trọng thương.”
“Vậy thì càng phải thừa dịp này đuổi theo giết chết bọn hắn chứ?” Diêu Thanh Tuyền lại càng không hiểu.
Tư Không Bắc Thần nhìn ra bên ngoài, ho khan một tiếng rồi ảo não nói: “Diệp Chân rất giảo hoạt.”
...
Diệp Chân mang theo Trần Thiên Đô bay ra khỏi Cửu Trọng Điện. Trần Thiên Đô dùng một tay che ngực, miệng chất vấn: “Vì sao không thừa cơ giết hắn?”
“Ta cảm giác được nơi đó có cao nhân.”
Hai người đáp xuống phi liễn. Diệp Chân vung tay lên, hồng điểu quay đầu phi hành về một phía khác, sau đó hắn cúi đầu nhìn về phía mảnh rừng cây.
“Mau đến Thiên Liễu Quan, lệnh cho Mạnh trưởng lão rút lui! Phải nhanh lên !”
“Tuân lệnh!”
Hồng điểu kéo phi liễn nhanh chóng ẩn vào trong mây, phi hành về Phi Tinh Trai. Diệp Chân quay đầu nhìn về phía Cửu Trọng Điện, Trần Thiên Đô lại ho khan một tiếng. “Kiếm đạo của Tư Không lão tặc…”
“Đúng là một loại kiếm đạo mới, chưa từng nghe nói tới.” Sắc mặt Diệp Chân bình tĩnh nhìn biển mây trước mặt, “Kiếm đạo mới này cực kỳ quỷ dị.”
“Nói như vậy, Lục tiền bối trong miệng Tư Không lão tặc là có thật?” Trần Thiên Đô hỏi.
Diệp Chân chỉ gật đầu chứ không nói thêm gì nữa. Hồng điểu cũng tăng tốc bay trở về.
Tại Thiên Liễu Quan.
Hạ Trường Thu đứng dưới gốc cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn Ngu Thượng Nhung ngồi trên cành cây. “Người của Phi Tinh Trai đến rồi.”
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng nhảy xuống, đưa mắt nhìn về phía xa. “Đã biết.”
Vừa dứt lời, hư ảnh Vu Chính Hải bỗng loé lên xuất hiện bên cạnh Ngu Thượng Nhung: “So đấu nữa không?”
“Rất hợp ý ta.”
Nói xong, hai người đồng thời phi hành xuống chân núi. Hạ Trường Thu lắc đầu, lúc này rồi mà còn so đấu là sao?
Điền Bất Kỵ mang theo đám trưởng lão, Vu Vu và Kỷ Phong Hành từ Trung Chính điện chạy tới. “Quán chủ.”
“Ừm. Xuống núi ngăn địch.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng bay xuống. Không bao lâu sau mọi người đều tụ tập ở gần lương đình. Nơi này tầm nhìn thoáng đãng, có thể nhìn thấy hầu hết các khu vực trên Thiên Liễu Sơn.
Vu Vu nói: “Sư huynh, huynh nói xem giữa hai người bọn họ, ai lợi hại hơn?”
Kỷ Phong Hành cười đáp: “Đương nhiên là Ngu đại ca, muội nhìn dáng đứng của huynh ấy xem, nhất cử nhất động đều tràn đầy tự tin giành thắng lợi, huynh ấy là cao thủ kiếm đạo chân chính.”
Nói xong, thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay tới, Kỷ Phong Hành lại nói bổ sung. “Vu đại ca cũng lợi hại nữa, muội nhìn cây đao bên hông huynh ấy kìa, nếu là người khác cầm vào trông chẳng khác nào thổ hào cặn bã, nhưng ở trong tay Vu đại ca lại bá khí vô cùng.”
Vu Vu lườm hắn một cái rồi quay sang hỏi Tiểu Diên Nhi:
“Diên Nhi tỷ tỷ, giữa hai người bọn họ, rốt cuộc thì ai lợi hại hơn ai?”
Câu hỏi này thật đúng là đã làm khó Tiểu Diên Nhi. Nàng vò đầu, tay không ngừng lia qua lia lại giữa hai sư huynh. “Đại sư huynh… nhị sư huynh… đại sư huynh… nhị sư huynh…”
Kỷ Phong Hành câm nín.
Khi Tiểu Diên Nhi còn đang do dự không biết chọn ai thì ở đằng xa đã xuất hiện một đám đông tu hành giả.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng rồi nói: “Không gặp nguy hiểm thì không mở pháp thân, không động cương khí, huynh thấy sao?”
“Ý kiến hay.”
“Như vậy thì pháp thân của ta sẽ không lấn át huynh.” Ngu Thượng Nhung vừa nói vừa lao ra.
“Như vậy thì vũ khí hoang cấp của ta sẽ không lấn át đệ.” Vu Chính Hải cũng xông lên.
Mạnh Trường Đông và Tạ Huyền dẫn theo hơn ngàn tu hành giả bay trên tầng trời thấp lướt tới. Bởi vì đám người này xuất thân từ các môn phái khác nhau nên không cùng ngồi phi liễn, đồng thời ai nấy đều muốn bảo tồn thực lực nên tốc độ phi hành cũng không nhanh.
Thấy Thiên Liễu Sơn đã ở trước mặt, Mạnh Trường Đông hô: “Ngừng.”
Tạ Huyền xem thường nói: “Một Thiên Liễu Quan nho nhỏ thôi mà, sao ngươi nhát gan quá vậy?”
“Cẩn tắc vô ưu. Lương Tự Đạo là cường giả bát diệp rưỡi vẫn bị Thiên Liễu Quan đánh giết, không thể khinh thường được.”
Hơn ngàn tu hành giả tuy rằng rất đông nhưng đa phần đều là Phạn Hải cảnh và Thần Đình cảnh.
Tạ Huyền lắc đầu nói: “Ngươi đường đường là cửu diệp mà cũng sợ hãi?”
“Đây không phải sợ hãi mà là cẩn thận.” Mạnh Trường Đông biết lý niệm của mình và Tạ Huyền không giống nhau, hắn hiểu Diệp Chân cố ý tìm người này để kiềm chế chính mình, thế nên trên đường đi hắn chẳng nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận