Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2134: Ai mạnh hơn ai?

Tư Vô Nhai gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Năm toà Thiên Khải Chi Trụ đều đã sụp đổ, ngươi cấp tốc tiến hành kế hoạch người phát ngôn của cửu liên đi, dùng danh nghĩa của vi sư và bốn vị Đại Đế để hiệu triệu mọi người.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai dựa theo kế hoạch phát ra tin tức, mời tu hành giả Thái Hư chuyển dời đến cửu liên thế giới. Kế hoạch này rất nhanh đã truyền đi khắp Thái Hư.
Mới đầu có rất nhiều tu hành giả không nguyện ý, vừa nghe nói Ma Thần và bốn vị Đại Đế đảm bảo, đại đa số tu hành giả đều thu hồi ý định xâm lấn, ngoan ngoãn tiếp nhận kế hoạch này.
Dù có người phản đối kế hoạch cũng không làm nên chuyện gì, cửu liên có Ma Thần và các Đại Đế làm chỗ dựa, muốn xâm lấn cướp đoạt tài nguyên chẳng khác gì hành vi tự sát.
Cứ thế, chiến hoả vừa mới nhen nhóm giữa Thái Hư và cửu liên đã được giải quyết trong ôn hoà.
Tần chân nhân đứng đầu thanh liên giới, tiếp nhận tu hành giả đến từ Thái Hư. Tịnh đế thanh liên sử dụng danh nghĩa của Trần Phu, tuy hắn đã chết nhưng danh vọng vẫn còn tồn tại. Hồng liên dùng danh nghĩa của Lý Vân Tranh, hắc liên dùng danh nghĩa của Hắc Tháp, bạch liên dùng danh nghĩa Bạch Tháp. Hoàng liên dùng danh nghĩa của Hồng Giáo, tử liên dùng danh nghĩa của vương thất triều đình.
Chỉ có kim liên dùng danh nghĩa của Ma Thiên các.
Trong Thái Hư có rất nhiều người biết Ma Thiên Các thuộc về Ma Thần, thế nên không có mấy người dám đến ở kim liên giới, bọn hắn không muốn hành sự dưới sự giám sát của Ma Thần.
Việc này truyền đến tai Minh Tâm, hắn lập tức triệu kiến Thất Sinh tới.
Trong Thánh Điện.
Tư Vô Nhai đi vào đại điện, nhìn Minh Tâm Đại Đế cao cao tại thượng ngồi trên vương toạ, chắp tay hành lễ: “Không biết Đại Đế bệ hạ gọi ta đến có việc gì?”
Minh Tâm Đại Đế có vẻ rất bình tĩnh, Quan Cửu và Ôn Như Khanh đứng hai bên, trong mắt có vẻ không vui.
“Kế hoạch người phát ngôn là do ngươi làm ra?” Minh Tâm Đại Đế hỏi.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đây là hành động bất đắc dĩ, mong Đại Đế bệ hạ thứ lỗi. Chỉ có như thế mới có thể giúp Thái Hư và cửu liên đình chiến.”
Minh Tâm Đại Đế lộ vẻ tán thưởng, đứng lên nói: “Bản đế vẫn luôn đau đầu việc này, trời sập là điều tất nhiên, nhưng bản đế vẫn luôn không tìm được cách xử lý. Bản đế luôn luôn nhân từ, không muốn cửu liên phải đổ máu quá nhiều, ngươi có thể nghĩ ra kế sách tuyệt diệu này thật là đáng quý. Ngươi muốn ban thưởng gì, bản đế sẽ tận lực thoả mãn ngươi.”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Thất Sinh không dám tham công, đây là bổn phận của ta.”
Minh Tâm Đại Đế cười nói: “Đã là chuyện bổn phận, vậy vì sao ngươi không thương lượng trước với bản đế?”
Lời này quay xe hơi nhanh, Tư Vô Nhai ngơ ngác một chút mới đáp: “Phương pháp đình chiến có lợi cho đôi bên, Đại Đế lại cho ta quyền chủ sự nên…”
Vù!
Ôn Như Khanh đột nhiên vọt tới trước mặt Tư Vô Nhai, đánh ra một chưởng.
Ầm! Chưởng ấn đánh trúng bả vai Tư Vô Nhai, hắn vốn có thể né tránh nhưng vẫn đứng yên, cứng rắn chịu đựng một chưởng này, sắc mặt trắng bệch nói: “Đây là vì sao?”
Ôn Như Khanh trầm giọng nói: “Ngươi thật to gan, dám bán mạng cho Ma Thần ngay bên dưới mí mắt Đại Đế.”
Tư Vô Nhai đáp với vẻ không mấy bất ngờ: “Thì ra Đại Đế bệ hạ biết tất cả mọi chuyện.”
Minh Tâm Đại Đế đi xuống bậc thang, tới trước mặt Tư Vô Nhai nói: “Tư Vô Nhai, ngươi còn rất trẻ, ở trước mặt bản đế đừng dùng đám mánh khoé kia làm gì. Rất nhiều chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ.”
Tư Vô Nhai giữ yên lặng. Đối phương biết thân phận của hắn.
Minh Tâm Đại Đế lạnh nhạt nói: “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời. Ma Thần lưu lại mười bộ kinh điển vừa hay lại phù hợp với tên của các ngươi, ngươi cảm thấy việc này là trùng hợp hay do người cố ý làm ra?”
Tư Vô Nhai chắp tay đáp: “Thất Sinh không rõ Đại Đế bệ hạ đang nói gì.”
Minh Tâm than nhỏ một tiếng: “Ngươi rất thông minh, hẳn nên biết nói gì cho có ý nghĩa.”
Tư Vô Nhai lặng yên không đáp.
“Từ lần đầu gặp ngươi, bản đế đã biết rõ… Ma Thần sẽ trở về.”
Tư Vô Nhai nhìn Minh Tâm Đại Đế. Nếu đã biết thì vì sao không ngăn cản? Nhưng hắn không hỏi ra miệng.
Minh Tâm tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, thản nhiên nói: “Bản đế có rất nhiều cơ hội hủy diệt Ma Thiên Các, tựa như nghiền chết một con kiến. Sở dĩ bản đế không động thủ là vì bản đế có đủ năng lực để điều khiển được chúng sinh, kể cả Ma Thần.”
Tư Vô Nhai rốt cuộc mở miệng: “Vậy vì sao ngài không động thủ?”
Nghe vậy, Ôn Như Khanh nhanh như thiểm điện đánh về phía Tư Vô Nhai: “Ngươi thừa nhận rồi?!”
Chưởng ấn cực kỳ lăng lệ. Tư Vô Nhai cũng không đứng yên chờ chết, ra tay đối chưởng.
Phanh phanh phanh!
Tuy có được truyền thừa của Hỏa thần nhưng đối mặt với Chí Tôn bậc này, Tư Vô Nhai cũng không có bao nhiêu phần thắng. Thân hình hắn lùi ra tới cửa đại điện, hai tay tê dại. “Thế thì sao?”
Ôn Như Khanh hừ lạnh một tiếng, còn định đánh tiếp nhưng Minh Tâm Đại Đế đã lên tiếng: “Tránh ra.”
“Vâng.”
Minh Tâm Đại Đế nhìn Tư Vô Nhai, nói: “Theo ngươi thì giữa bản đế và Ma Thần, ai mạnh hơn ai?”
“Việc này…”
“Bản đế biết các ngươi đều là đệ tử của hắn. Ngươi cứ việc nói ra, bản đế hứa sẽ không ai dám đụng đến ngươi.”
Câu hỏi này rất là đau não, tựa như câu “mẹ và vợ rơi xuống nước, nên cứu ai trước”, dù đáp là ai cũng không thoả đáng.
Trầm tư hồi lâu, Tư Vô Nhai cười đáp: “Nói thật lòng, ta cũng không biết.”
“Cái gì?”
“Ta chưa bao giờ thấy ngài xuất thủ, đương nhiên không rõ tu vi ngài thế nào.” Tư Vô Nhai thành thật đáp.
Ôn Như Khanh không cho là đúng: “Ngươi chỉ giỏi nói nhảm. Đại Đế bệ hạ có thể làm thiên hạ thái bình, khiến thập điện thần phục, hung thú Vô Tận Hải không dám xâm chiếm, để nhân loại được yên tâm sinh sống, áo cơm không lo. Không có đủ thực lực thì sao có thể làm được việc này?”
Tư Vô Nhai đáp: “Có gì khó, ta có một người học sinh, hắn cũng có thể làm được điều này. Tài trị quốc và tu hành là hai chuyện khác nhau.”
“Nhưng vẫn phải có đủ vũ lực mới có thể trị quốc, chẳng lẽ ngươi định lấy lý phục người?” Ôn Như Khanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận