Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 658

Không biết bạn có từng bị ai đó đuổi theo sau lưng hay chưa? Con người trong trạng thái hoảng loạn thường sẽ chạy bừa theo bản năng, khi thì quẹo trái khi thì rẽ phải, chỉ muốn cắt đuôi đối phương!
Lư Hồng hiện tại chính là như vậy. Hắn không dám bay ra khỏi rừng cây, chỉ chạy loạn trong rừng.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào, không còn phân biệt được phương hướng. Hắn chỉ cần thoát khỏi Vu Chính Hải mà thôi.
Có lẽ mánh khoé này đã đạt được hiệu quả, Lư Hồng không cảm thấy sau lưng mình có người đuổi theo nữa, trong lòng khẽ thở phào một hơi.
Nhưng trạng thái này không duy trì được lâu thì một tiếng cuồng tiếu đã vang vọng giữa rừng cây.
Trên bầu trời, Bích Ngọc Đao biến thành một cối xay thịt bắn ra vô số Huyền Thiên Tinh Mang quét sạch cả mảng rừng.
Lư Hồng thót cả tim, vội vàng bay ra khỏi rừng cây!
A? Có một ngọn núi?
Lại còn có cả đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện? Sao lại đứng hết cả ở đây?
“Hoành Cừ Học Phái Lư Hồng?!” Có người nhận ra hắn, vội hô lên.
Lư Hồng vui mừng quá đỗi, điên cuồng gào thét: “Mau cứu ta! Giết đệ tử Cơ lão ma!”
Hắn không nói thì không sao, vừa nói đã khiến hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện biến sắc.
Cùng lúc đó, ở phía sau lưng bọn hắn chợt bay tới một đạo chưởng ấn.
Chưởng ấn màu xanh lam hiện ra hình một bàn tay. Đại Vô Uý Ấn!
Chưởng ấn đánh thẳng vào người Lư Hồng. Lư Hồng đã chứng minh cho mọi người thấy dùng mặt đón ấn sẽ có kết cục gì.
Ầm!
Tan thành tro bụi.
Trên đỉnh Song Thạch lại trở nên yên tĩnh.
Chu Hữu Tài cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hai chân hình như đang nhũn ra, không nhịn được run rẩy. Hắn rất muốn chân mình vững lại, nhưng hắn vô lực.
Chưởng môn Lư Hồng của Hoành Cừ Học Phái là cao thủ thất diệp, vậy mà bị một bàn tay quật tới đã tiêu tán luôn rồi?
Chu Hữu Tài chợt nhớ tới lúc mình vừa đến ngọn núi Song Thạch, Chu Ôn Lương ra nghênh đón rồi gặp được Minh Thế Nhân, sau đó lên đỉnh núi gặp Cơ Thiên Đạo. Nếu trong quá trình này có một khâu xảy ra vấn đề thì e là bây giờ kết cục của hắn cũng chẳng khác gì chưởng môn Lư Hồng cả.
Hắn thật không dám nhớ lại nữa, chỉ cần nghĩ tới đã không rét mà run.
Lục Châu chẳng mấy để ý tới sinh tử của Lư Hồng. Trước khi bế quan hắn đã cảnh cáo Hoành Cừ Học Phái một trận, nếu cứ chấp nhất đối kháng với Ma Thiên Các vậy thì phải chấp nhận diệt vong.
Để đảm bảo một chưởng này đủ uy lực đánh giết mục tiêu, Lục Châu không hề tiết kiệm lực lượng phi phàm mà sử dụng đủ một phần ba lực lượng.
Theo tính toán thì sau khi lĩnh hội Địa thư, muốn đánh giết cao thủ thất diệp chỉ cần dùng một phần năm lực lượng phi phàm là đủ. Nhưng vì để chắc chắn nên Lục Châu sử dụng đến một phần ba.
Rất có hiệu quả chấn nhiếp. Một bàn tay đánh tới đã khiến Lư Hồng tan thành tro bụi.
Cho dù là Hoàng Thời Tiết thì cũng bị cảnh tượng này làm cho rung động một lúc lâu.
Trầm mặc một lát, Lục Châu mới mở miệng. “Đừng căng thẳng.”
“Không căng thẳng, không căng thẳng…” Chu Hữu Tài liên tục xua tay, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì hoảng sợ gần chết.
Đám người nhìn về phía đao cương khổng lồ bên trên khu rừng rậm. Hoàng Thời Tiết cười nói: “Vu giáo chủ quả thật vẫn hùng hùng hổ hổ như trước đây.”
Một chiêu Đại Huyền Thiên Chương bắn ra Huyền Thiên Tinh Mang trong phạm vi lớn như vậy, mục đích chỉ có một, đó là tìm được Lư Hồng.
Cảnh tượng này cực giống lúc trước Lục Châu ở sơn phong Tịnh Minh Đạo muốn bắt được Vu Chính Hải. Chỉ là… Vu Chính Hải có vẻ bạo lực hơn nhiều.
...
Khi cả mảnh rừng cây đều bị chặt đứt, Vu Chính Hải nhạy bén chuyển mắt nhìn sang ngọn Song Thạch gần đó, đồng thời nhìn thấy hơn ngàn tên tu hành giả mặc bạch y đang tụ tập.
Chính lúc đó, hắn nhìn thấy một chưởng ấn cực lớn đập nát Lư Hồng như đang đập một con ruồi.
Dù là tu vi bát diệp như Vu Chính Hải nhưng khi nhìn thấy chưởng ấn màu xanh lam kia cũng phải cả kinh.
Là địch hay là bạn? Người đánh ra một chưởng trên đỉnh Song Thạch là ai? Vì sao chưởng ấn lại có màu xanh lam? Một đống câu hỏi xuất hiện khiến Vu Chính Hải không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện, Vu Chính Hải âm thầm suy đoán, chẳng lẽ là Chu Hữu Tài?
Nhưng nghĩ lại tu vi Chu Hữu Tài không thể nào thi triển ra được một chưởng quỷ khốc thần sầu thế này.
Ngay khi Vu Chính Hải vừa định lại gần để quan sát cẩn thận thì...
“Đại sư huynh.”
“Có chuyện gì?” Vu Chính Hải nhìn về phía Tư Vô Nhai đang chạy tới.
“Đại cục làm trọng, chúng ta hãy đánh hạ Duyện Châu trước đã.”
“Trên ngọn Song Thạch có động tĩnh… E là có quân địch mai phục, vi huynh muốn tìm tòi thực hư.” Vu Chính Hải nói.
Ngọn núi Song Thạch sở dĩ được đặt tên Song Thạch là vì có hai khối đá lớn ngăn trở tầm nhìn, lại thêm đỉnh núi cao và khoảng cách xa nên rất khó có thể nhìn thấy tình hình trên đó.
Thế nhưng pháp thân cao mười lăm trượng kia sao có thể gạt được Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai cười nói: “Yên tâm đi đại sư huynh, nếu bọn họ muốn công kích chúng ta thì đã sớm đến, cần gì phải đợi đến khi thái tử Lưu Chấp chết. Mà hắn chết rồi bọn họ cũng có tới đâu.”
Vu Chính Hải chỉ tay về phía ngọn Song Thạch: “Hiền đệ, lúc nãy đệ không nhìn thấy, vừa rồi vi huynh trông thấy một chưởng ấn cực lớn màu lam sắc… ừm, trông như thế này…”
Vu Chính Hải định khoa tay múa chân thể hiện bộ dáng khổng lồ của chưởng ấn, nhưng đột nhiên cảm thấy làm vậy sẽ làm hỏng hình tượng Giáo chủ nên đành ho khan nói: “Tóm lại là dùng một chưởng ấn đập chết Lư Hồng.”
“Vậy không phải rất tốt sao? Lư Hồng chết, Hoành Cừ Học Phái như rắn mất đầu năm bè bảy mảng, sau này đại sư huynh thống nhất thiên hạ thì lại ít đi một lực cản.” Tư Vô Nhai mỉm cười đáp.
Vu Chính Hải gật đầu. “Nói như vậy thì người trên ngọn Song Thạch không phải là địch nhân? Không đúng, đám người này rõ ràng là đệ tử thư viện.”
Tư Vô Nhai biết rõ tính tình Vu Chính Hải. Nếu để hắn biết sư phụ đang giúp mình thì sẽ rất không vui, thế là vội vàng nói:
“Chuyện này không quan trọng, hiện nay tình hình chiến đấu ở thành Duyện Châu đang rất khẩn yếu, đại sư huynh hãy mau chóng trở về!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận