Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 458

Khi Lục Châu đứng trước mặt hắn, Tư Vô Nhai đột nhiên có một loại ảo giác như thể hắn vừa xuyên thời không quay về lúc trước, khi đó hắn còn nhỏ, vì phạm sai lầm mà bị sư phụ phạt quỳ. Hắn cũng như bây giờ, quỳ gối trong sân viện Đông Các.
“Ngươi trăm phương ngàn kế khiến cho thiên hạ đại loạn, rốt cuộc muốn làm gì?” Giọng Lục Châu trở nên hoà hoãn hơn lúc nãy rất nhiều.
Từ khi rời khỏi Ma Thiên Các tới nay, hiểu biết của Tư Vô Nhai về sư phụ vẻn vẹn chỉ nằm trong mấy tin tình báo. Đáng tiếc tin tức về Ma Thiên Các mà Ám Võng nhận được quá ít.
Tuy vậy, dù chỉ mới tiếp xúc lại với sư phụ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, Tư Vô Nhai đã có thể xác định sư phụ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
“Đại sư huynh muốn đoạt… đồ nhi phải giúp đỡ huynh ấy một tay.” Tư Vô Nhai đáp.
“Chỉ bởi vì Vu Chính Hải muốn đoạt?” Lục Châu nghi ngờ hỏi lại. Nhắc tới Vu Chính Hải, giọng điệu Lục Châu đã cao hơn một tầng.
Tư Vô Nhai nói: “Chỉ khi đại sư huynh có được thiên hạ, huynh ấy mới có thể báo thù. Chỉ có san bằng Thần Đô mới có thể…”
Hắn đột nhiên im bặt.
Lục Châu đứng một bên vuốt râu nói: “Vu Chính Hải rời khỏi Ma Thiên Các chỉ vì muốn báo thù?”
“Vâng.”
“Có phải ngươi cảm thấy lão phu rất dễ bị lừa gạt hay không?” Ngữ khí Lục Châu rất bình thản.
Câu hỏi này khiến Tư Vô Nhai cảm thấy cực kỳ áp lực. Nếu chỉ vì muốn báo thù thì cần gì phải đoạt được Thần Đô? Lấy thực lực bây giờ của U Minh Giáo kéo theo mấy chục vạn giáo chúng tới san bằng Lâu Lan cũng chẳng khó gì. Lâu Lan dùng vu thuật trị quốc, khả năng hành quân đánh giặc kém rất xa tu hành giả Đại Viêm.
“Đồ nhi không dám, từng câu của đồ nhi đều là thật.” Tư Vô Nhai đáp.
Lục Châu nhìn chằm chằm Tư Vô Nhai.
Việc Lục Châu ra tay giải vây ở Lương Châu Thành chỉ khiến hắn có lòng muốn quay về Ma Thiên Các mà thôi, độ trung thành chẳng hề dao động lấy một chút.
Tính danh: Tư Vô Nhai.
Thân phận: Nhân tộc Đại Viêm.
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh.
Đây chính là nghiệt đồ do một tay hắn dạy dỗ. Tên nào tên nấy đều quật cường, đều ngu xuẩn không thay đổi.
“Ngu Thượng Nhung không chịu nói, ngươi cũng không chịu nói. Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải luôn thuỷ hoả bất dung, ngươi cảm thấy ai đúng ai sai?” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai đáp: “Đều không đúng!”
“Đại sư huynh thì quá khích, vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Nhị sư huynh lại quá mẫn cảm, không để ý tới thiết luật đồng môn.”
“Tuy rằng ý kiến của hai người bọn họ luôn trái ngược nhau nhưng lại có một điểm tương tự… Phàm là người làm nhục Ma Thiên Các đều sẽ nghiêm trị không tha.”
Hắn vừa dứt lời Lục Châu đã nhíu mày.
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Vả miệng cho vi sư.”
“Chuyện này…”
Minh Thế Nhân sửng sốt, trong lòng chợt do dự. Hắn không hiểu tại sao sư phụ lại bảo vả miệng Tư Vô Nhai. Thái độ của người biến hoá quá nhanh rồi!
Đám đồ đệ xung quanh cũng chẳng hiểu ra làm sao.
Tư Vô Nhai chợt nói: “Đồ nhi tự mình đánh.”
Hắn đưa tay tát mạnh vào mặt mình, thanh âm phát ra thanh thuý mà vang dội.
Lục Châu hỏi: “Ngươi cảm thấy uỷ khuất lắm sao?”
“Đồ nhi không dám.”
“Phàm là người làm nhục Ma Thiên Các đều sẽ nghiêm trị không tha?” Lục Châu lắc đầu, không mặn không nhạt nói. “Khi thập đại cao thủ danh môn chính phái hai lần vây công lão phu… các ngươi đang ở đâu?”
Tư Vô Nhai nhất thời nghẹn lời.
Lục Châu trầm giọng nói tiếp: “Một ngày lão phu còn chưa chết thì ngươi sẽ ăn không ngon ngủ không yên, đúng không?”
“Đồ nhi không dám.”
Tư Vô Nhai dập đầu, cất cao giọng nói: “Thập đại cao thủ vây công là do lâm thời khởi ý, hành động trong chớp mắt. Sau chuyện đó đại sư huynh đã ra tay với đám danh môn chính đạo. Khi Chiêu Nguyệt sư tỷ bị bắt đến Thánh đàn Nhữ Nam thành, chính nhị sư huynh đã đến Thánh đàn chém giết rất nhiều cao thủ.”
“Nếu ngươi vẫn trung tâm một lòng với Ma Thiên Các như vậy thì hãy thành thật khai báo vị trí thuỷ tinh cầu và sự tình ở Thần Đô.”
Tư Vô Nhai im lặng.
Lục Châu cũng đã dự liệu được hắn sẽ không nói ra vị trí thuỷ tinh cầu.
“Từ xưa đến nay, từ hoàng đế đến thứ dân ai nấy đều cần có thầy dạy dỗ mới trở thành người có nhân có đức. Dạy dỗ ra loại nghiệt đồ như ngươi, người chân chính ăn không ngon ngủ không yên là lão phu đây.”
Minh Thế Nhân không nhịn được nữa bèn bước lên nói: “Lão thất, đệ làm sao vậy?”
Đoan Mộc Sinh cũng khuyên nhủ: “Lão thất, việc đã đến nước này thì đệ nói hay không nói có gì khác biệt đâu? Đệ luôn miệng nói muốn hiếu thuận với sư phụ, nhưng thái độ này của đệ có giống với thái độ của một đồ đệ nên có hay không?”
Hai người đã nói hết lời, những người khác cũng không lên tiếng nữa.
“Đồ nhi không biết nhị sư huynh đã nói chuyện gì, nhưng đồ nhi tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Nếu có một ngày đồ nhi nhận ra mình sai lầm, đồ nhi nguyện lấy cái chết tạ tội.”
Minh Thế Nhân tức giận trừng mắt, đột nhiên bước tới nắm chặt vai Tư Vô Nhai mà gằn từng chữ:
“Lão thất, nhìn thẳng vào mắt ta, đệ có dám cam đoan toàn bộ phán đoán của đệ đều không có sai lầm? Nghĩ cho rõ ràng, cho kỹ càng rồi hãy nói!”
Tư Vô Nhai á khẩu không thể trả lời.
Trên đời này, cho dù là người trí tuệ nhất cũng không dám tự nhận mình phán đoán đúng trong tất cả mọi trường hợp.
Tư Vô Nhai rất tự tin, nhưng hắn cũng hiểu đạo lý này. Hắn nhớ lại một màn ở Liên Hoa đài, lại nhớ tới một màn ở Thuận Thiên Uyển… Trong nháy mắt, hắn không chỉ cảm thấy mình đã sai lầm, thậm chí còn thấy toàn bộ phán đoán đều sai! Từ đầu đến cuối đều sai…
Tư Vô Nhai lấy lại bình tĩnh, hỏi ra một câu hỏi giống hệt nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung.
“Sư phụ, người… đã tìm được phương pháp đột phá cửu diệp rồi?”
Tất cả mọi người nghe vậy đều đổ dồn ánh mắt về phía Lục Châu, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Câu hỏi này quá quan trọng, thậm chí liên quan đến phương hướng tu hành của toàn tu hành giới.
Trong số đám người ở đây, chỉ có Minh Thế Nhân từng được nghe Lão Niên Các thảo luận về việc này nên mới có thể giữ được bình tĩnh.
Toàn bộ Đông Các rơi vào tĩnh lặng.
Lục Châu vẫn thản nhiên như không, một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng.
“Lão phu đúng là đã tìm được phương pháp đột phá cửu diệp.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Toàn bộ đám người ở đây ngoại trừ Minh Thế Nhân đều tỏ vẻ chấn động.
Tư Vô Nhai vốn đang trong trạng thái uể oải bỗng chốc như được tiêm một liều thuốc trợ tim, hai mắt mở to nhìn về phía sư phụ.
Cánh tay hắn như đang bị chuột rút, không ngừng rung động. Chuyện này… sao có thể?
Bạn cần đăng nhập để bình luận