Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 425: Minh Kính Đài

Hoa Vô Đạo vừa quay sang nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa đã nuốt phải lưỡi. Hầy… nghĩ tới thảm cảnh của mình sau này, hắn cảm giác như có gì nghẹn ở cổ họng.
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành đứng ở trên cao, thỉnh thoảng lại bắn ra mấy tiễn cương đánh lui bọn khôi lỗi, tâm tình hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đại trưởng lão Trương Tiến của Hoành Cừ Học Phái vẫn tiếp tục bò dậy đánh tới. Bọn hắn là khôi lỗi, chẳng biết cái gì là đau đớn, sợ hãi hoặc tử vong.
Phan Ly Thiên cau mày. Hồ lô rượu lại bộc phát kim quang nghênh đón.
Bốn đồ đệ Tiểu Diên Nhi, Chiêu Nguyệt, Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng ào ào nhảy xuống.
Trong lúc nhất thời cương khí giao thoa, trong phương viên vài trăm mét quanh chân núi hỗn loạn không ngừng.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, Bạch Trạch bay lên cao khuất dần trong bầu trời đêm, thay vào đó là Bệ Ngạn xuất hiện.
Loại toạ kỵ mang theo luồng khí điềm lành như Bạch Trạch rất dễ bị người ta chú ý.
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn bay tới giữa sườn núi, đứng trên một mỏm đá bí mật quan sát toàn cảnh.
Những người còn lại thấy Các chủ đột nhiên biến mất cũng không có gì dị nghị. Chỉ là một đám khôi lỗi, quả thật không cần phiền Các chủ phải tự mình xuất thủ.
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, chỉ có thể âm thầm cổ vũ đám đồ đệ. Lão phu rất bất đắc dĩ, chút tu vi mọn của lão phu chỉ có thể đứng một bên làm người cổ vũ.
“Cam nguyện hao tổn hai trăm năm thọ mệnh chỉ để mưu hại Ma Thiên Các?” Lục Châu nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, lâm vào trầm tư.
Trương Viễn Sơn có được lực lượng đủ để thắng bát diệp, vậy Ba Mã cũng sẽ không kém.
Chẳng lẽ sau khi Ngu Thượng Nhung giết được Trương Viễn Sơn đã bị Ba Mã bắt về làm con tin?
Khả năng này cũng không thể loại trừ.
Phan Ly Thiên lại đánh lui Trương Tiến lần nữa, miệng lầm bầm. “Rắn chắc đến khó tin!”
Lãnh La thi triển đạo ẩn chi thuật, đột ngột xuất hiện trước mặt Trương Tiến, đánh ra chi chít chưởng ấn.
“Lão Phan, nện vào gáy bọn hắn.” Lãnh La nói.
“Được, nghe lời ngươi một lần.”
Phan Ly Thiên phối hợp với Lãnh La, cương khí toàn thân nở rộ. Hồ lô rượu bay lượn vòng, từ nhỏ biến lớn, kim quang càng lúc càng thịnh.
“Tuý Chẩm Giang Sơn!” Phan Ly Thiên hét lớn một tiếng.
Ầm!
Hồ lô rượu đánh mạnh vào gáy Trương Tiến.
Răng rắc.
Tiếng xương vỡ thanh thuý vang lên. Khôi lỗi Trương Tiến vùng vẫy điên cuồng, nhưng rất nhanh sau đó đã ngã nhào xuống đất nằm thoi thóp.
Phan Ly Thiên nói: “Chiêu Tuý Chẩm Giang Sơn của lão hủ thế nào?”
Lãnh La xem thường: “Đạo pháp Tịnh Minh Đạo có chiêu thức này sao?”
“Bây giờ có.” Phan Ly Thiên đáp không chút xấu hổ.
Lãnh La lách mình biến mất, tựa như u linh lao về phía chân núi.
“Lão hủ đặt tên không hay à?” Phan Ly Thiên tung người bay lên, phóng theo sau.
Bay ngang chỗ đám người Đoan Mộc Sinh, Lãnh La nói: “Công kích vào gáy của bọn hắn.”
“Lãnh trưởng lão quả nhiên kiến thức rộng rãi.”
Minh Thế Nhân phun ra một câu vỗ mông ngựa lấy lòng rồi nắm chặt Ly Biệt Câu, thân ảnh nhoáng lên xuất hiện giữa đám khôi lỗi.
Phanh phanh phanh!
Đám khôi lỗi bắt đầu ngã xuống!
Hoa Nguyệt Hành đứng trên cao cũng bắt đầu lợi dụng tiễn cương xạ kích về phía gáy của khôi lỗi, chỉ là độ khó hơi cao, phải chờ bọn hắn quay lưng lại mới có thể xạ kích.
Đứng trên mỏm đá, Lục Châu thở dài một tiếng.
Khôi lỗi đều là người đã chết, quả nhiên không thu được tí điểm công đức nào.
Hắn bắt đầu thấy ghét vu thuật.
Lúc này, Lục Châu nhìn thấy Hư Tĩnh pháp sư đạp không bay đến trên đầu đám khôi lỗi, sau lưng hắn là mấy chục tên đệ tử.
“A di đà phật.”
“Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài.”
Mấy chục tên đệ tử đồng thời niệm chú, chỉ trong giây lát, tiếng tụng niệm đã lầm rầm bên tai như muỗi kêu.
Lấy đám tăng nhân làm trung tâm, một đồ án hình cầu cực lớn xuất hiện trên không trung, toả ra quang mang lập loè rồi chậm rãi rơi xuống.
“Minh Kính Đài!”
Chiêu thức này Lục Châu từng thấy Vô Niệm sử dụng trên Liên Hoa đài.
Không ngờ khi một đám tăng nhân hợp lực sử dụng thì phạm vi và uy lực của chiêu thức lại tăng mạnh đến thế.
Khi đồ án hạ xuống mặt đất, trận văn bên trong đồ án không ngừng sinh ra ba động theo tiếng tụng niệm của các tăng nhân.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Tên Giang Ái Kiếm lông bông lêu lổng này đôi khi cũng có đề xuất rất tốt.
Một đám tăng nhân phối hợp thi triển chiêu thức khiến lực chiến của mọi người cao hơn bình thường rất nhiều lần.
Lãnh La, Phan Ly Thiên, Tiểu Diên Nhi, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng… đều là tinh anh của Ma Thiên Các, được năng lượng của Minh Kính Đài hỗ trợ, ai nấy đều đánh đến sinh long hoạt hổ.
Cương khí tung hoành!
Toàn bộ chân núi Kim Đình Sơn thỉnh thoảng lại xuất hiện pháp thân cao mấy trượng.
Đứng trong một xó xỉnh ở hậu phương, Ba Mã nhíu mày nhìn về phía đám tăng nhân đang phát tán năng lượng hỗ trợ. “Phật môn?”
Thấy đám khôi lỗi xông lên không ngừng bị đội hình cường đại của đối phương đánh gục, ánh mắt hắn trở nên âm độc, bàn tay nắm chặt thành quyền.
“Lão ma đầu, ta không tin ngươi nhẫn tâm đứng nhìn bọn hắn chôn xác trong đám khôi lỗi này…”
Ba Mã vung tay lên.
Một vòng tròn màu tím bay đến trước mặt tăng nhân đang kéo cỗ xe.
Tăng nhân mở to mắt, gương mặt vô hồn nhìn lên bầu trời.
“Không Viễn, đi đi… đám người đó đều là kẻ thù của ngươi, hãy thoải mái phóng thích cừu hận của ngươi đi!”
Không Viễn rõ ràng đã chết nhưng dường như lại nghe hiểu lời hắn, cặp mắt trợn to… Phanh! Toàn thân Không Viễn nhoáng lên, rời khỏi phạm vi vòng tròn vu thuật của Ba Mã, lao về phía đám tăng nhân.
Một chưởng ấn màu đen đột ngột xuất hiện.
Hoa Nguyệt Hành vội vàng hô to: “Cẩn thận!” Nàng cấp tốc bắn ra ba đạo tiễn cương xạ kích Không Viễn.
Phanh phanh phanh!
Tiễn cương va chạm với chưởng ấn màu đen, tan biến trong nháy mắt.
Thấy cảnh này, Lục Châu nhíu mày. Khôi lỗi bát diệp… tên Ba Mã này đúng là cam lòng dốc hết vốn liếng.
Vu thuật nào có dễ ăn như vậy. Muốn khống chế khôi lỗi càng cao cấp thì đại giới phải bỏ ra lại càng nhiều.
Lục Châu nhớ tới khoảng thời gian vừa rồi, khắp nơi đều xuất hiện tình trạng cây cối khô héo… Dám mượn sinh lực của tự nhiên?
Cùng lúc đó.
Hư Tĩnh tụng niệm Kết Định Ấn, trong giây lát gọi ra Bồ Tát Kim Thân!
Ông!
Ầm!
Chưởng ấn màu đen của Không Viễn va chạm với Kết Định Ấn và Bồ Tát Kim Thân. Cương khí giao thoa bắn tung toé đầy trời!
Đám tăng nhân lăng không lui lại!
“Ổn định! Đừng thay đổi phương trận!”
Không Viễn cũng bị phản lực đánh bật ra sau.
Thấy cảnh này, Phan Ly Thiên lập tức bay tới trước mặt Không Viễn. “Đối thủ của ngươi là lão hủ!”
Tuy tu vi chưa khôi phục nhưng trước đây Phan Ly Thiên cũng là bát diệp… Bát diệp đấu bát diệp mới tính là công bằng!
Có hồ lô rượu trong tay, Phan Ly Thiên muốn kiềm chế Không Viễn cũng không quá khó khăn. Tiếp tục như vậy sớm muộn gì nguyên khí của đám khôi lỗi cũng sẽ khô kiệt.
Lục Châu thấy số lượng khôi lỗi đã giảm đi một phần ba, ngẫm nghĩ một lát mới tiện tay vung ra một vật. “Hư Tĩnh, cầm lấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận